Hoa Linh thấy Hình Thiên tự đoạn kinh mạch, trong lòng vừa thương xót vừa phẫn hận, y ôm chặt Hình Thiên, rót chân khí vào cơ thể Hình Thiên, bảo vệ tâm mạch của hắn.
Lúc này, Tư Mạn màu trắng chui trong người Hình Thiên cũng ngừng nhúc nhích, Hoa Linh điều động chân khí trong cơ thể, nỗ lực bức hết đám Tư Mạn ra khỏi người Hình Thiên.
Ngao Túc nhìn thấy hành động của Hoa Linh, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn thu tay, rút hết Tư Mạn về. Ngao Túc nhìn Hoa Linh, tuy trên mặt vẫn duy trì biểu tình sóng lớn không sợ nhưng thâm trầm ngưng tụ trong mắt đã cho thấy tâm trạng của hắn lúc này như thế nào.
Mấy tiếng trước còn nằm bên gối nhu tình thì thầm người yêu, vậy mà giờ đã là hai người hai phe. Đối với Ngao Túc luôn lý tính cơ trí Ngao Túc mà nói, tình huống như vậy xác thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Hình ảnh Hoa Linh ôm thật chặt Hình Thiên càng làm cảm giác đau nhói trong tim hắn lan rộng.
Nhớ tới ánh mắt hừng hực lửa giận của Hoa Linh, cán cân lí trí và tình cảm trong lòng Ngao Túc bắt đầu lệch.
Mọi người ở đây đều khiếp sợ với hành vi tự tuyệt bi tráng của Hình Thiên, một luồng sát khí hắc hồng bay lên, bao phủ toàn bộ bầu trời.
Úc Lũy là người đầu tiên nhận ra điều khác thường. Hắn cảm nhận được Lang Nha Sóc trong người rất nóng nảy, như thể bị cổ vũ làm điều gì đó. Từ khi linh áp tam giới mất cân bằng khiến pháp khí mất linh, tất cả đều đã lâu không gọi pháp khí của mình ra. Úc Lũy hơi nhướn mày, gọi Lang Nha Sóc ra thì thấy trên cặp nanh sói lượn lờ hắc khí.
Chỉ chốc lát sau, mọi người lại không hẹn mà cùng thấy pháp khí dị dạng.
Ngao Túc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Kiền Thích lơ lửng trên cao. Trong màn đêm, Kiền Thích giống như một ngôi sao màu máu, lóng lánh yêu dị, từng luồng sát khí đen kịt không ngừng tản ra từ nó.
Mấy giây sau, một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp bầu trời đêm, Kiền Thích trên không trung phát ra âm thanh cực lớn như dã thú gào thét, xông thẳng vào não.
Ma âm xuyên não chấn động hồn phách những người trên đảo, may mà Kiền Thích ở rất cao, nếu không chỉ có một kết cục duy nhất: hồn phi phách tán.
Kim Lan và Tạ Thanh Thần bị chấn động đến mức miệng phun máu tươi, tâm mạch tổn thương hoàn toàn, trực tiếp hôn mê.
Cùng lúc đó, ngoại trừ Ngao Túc và Úc Lũy, nhiều pháp khí bên trong cơ thể dồn dập tự mình hiện ra, như thể phụ họa Kiền Thích, phát ra hàng loạt tiếng kêu to, đồng thời chậm rãi bay lên không trung về phía Kiền Thích.
Úc Lũy điều động chân khí áp chế Lang Nha Sóc nóng nảy. Pháp khí của Ngao Túc không hiện hình, có vẻ hắn không chịu ảnh hưởng gì, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Kiền Thích, thần sắc ngưng trọng.
Thần khí của Ngao Tứ cũng bị cưỡng ép gọi ra ngoài bay đến chỗ Kiền Thích, Ngao Tứ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đủ mọi pháp khí bay đến từ khắp nơi.
Giờ khắc này, không chỉ pháp khí của người trên đảo bị hút đi mà còn có đủ loại pháp khí từ xa bay tới, sức ảnh hưởng của Kiền Thích đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Không chỉ vậy, quần đảo Liên Lai nằm bên trên Đông Hải Long Cung, chỉ chốc lát sau, pháo khí cất giấu trong Long Cung cũng dồn dập bay lên từ đáy biển.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ vùng trời trên đảo nhỏ đã tối om dày đặc ngàn vạn pháp khí, Kiền Thích ở trung tâm như một hòn sắt từ trường mạnh mẽ, vẫn tiếp tục kêu gọi pháp khí khắp bốn phương tám hướng.
Hơn vạn pháp khí cùng kêu thét dẫn đến cộng hưởng, vang vọng chân trời, chấn động toàn bộ lục địa, nước biển, không khí.
Sắc mặt Ngao Tứ đột nhiên biến đổi, trong các Tiên pháp khí có một thứ làm hắn hơi kinh hãi, đó là một thanh trường kích, toàn thân đỏ choét, dưới ảnh hưởng của Kiền Thích, toàn thân nó cũng bịt kín một tầng sát khí, nó từng là một Thần khí của Long Cung ——— Phần Thiên Hỏa Kích.
Phần Thiên Hỏa Kích vốn thuộc về Ngao Tứ, tuy sức mạnh rất lớn nhưng chưa kí khế ước với Ngao Tứ, nguyên nhân là Ngao Tứ ghét nó vì nó quá cồng kềnh, xấu xí. Vừa khéo Ngao Thạch lại gửi thư hỏi mượn nên Ngao Tứ không hề do dự cho luôn. Từ đó về sau, Ngao Tứ không hề nhìn thấy Phần Thiên Hỏa Kích nữa.
Thế mà giờ nó lại xuất hiện ở này, Ngao Tứ giật mình, nếu hắn không hoa mắt thì chính xác là hắn vừa thấy Phần Thiên Hỏa Kích bay lên từ người Kim Lan đang bất tỉnh. Trường kích cho Ngao Thạch lại kí khế ước với Kim Lan, Nhị Thái tử hơi kinh ngạc, nhưng lúc này hắn không còn hơi sức đi tra hàm nghĩa trong đó, chỉ lo lắng nhìn Phần Thiên Hỏa Kích trên trời.
Là người từng sử dụng, Ngao Tứ hiểu rõ khả năng của trường kích, món pháp khí này năng lực biến hóa theo chủ, gặp mạnh thì mạnh, căn cứ vào tu vi của chủ nhân mà phóng ra hỏa diễm thích hợp. Tu vi của Kim Lan không cao, Phần Thiên Hỏa Kích ở trong tay hắn không có bao nhiêu uy lực, thế nhưng bây giờ Phần Thiên Hỏa Kích đã bị Kiền Thích khống chế.
Nhìn trường kích càng ngày càng đen, lo lắng trong lòng Ngao Tứ càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, tiếng nổ trên không trung im bặt, toàn bộ không gian trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có tiếng gió biển thổi qua rừng cây cùng tiếng sóng biển đánh vào bờ. Mọi pháp khí đã bao trùm toàn bộ vùng trời trên đảo Liên Lai, trên mỗi pháp khí đều tản ra sát khí đen kịt phát triển thành một đám mây đen rộng lớn, che kín trời trăng, bao phủ đại địa.
“Anh cả, chuyện gì thế này?” Ngao Tứ khẩn trương hỏi.
Ngao Túc liếc Hình Thiên bất tỉnh trong ngực Hoa Linh, đáp: “Kiền Thích là Sang thế Thần khí, với T không có ý thức hoàn chỉnh của Hình Thiên không thể nào điều khiển nó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao T không thể thu Kiền Thích vào trong người. Giờ hắn thức tỉnh ý thức chiến đấu của Kiền Thích, lại tự đánh mất đi ý thức của mình, không ai điều khiển, Kiền Thích nổi khùng.”
Sắc mặt Ngao Tứ nghiêm nghị, nhìn pháp khí rậm rạp chằng chịt an tĩnh lơ lửng trên trời, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
“Liên lạc với Phượng tộc, thiết lập kết giới phòng hộ cao nhất trên toàn bộ quần đảo.” Ngao Túc trầm giọng.
Ngao Tứ gật đầu, mở máy truyền tin liên lạc với Hỏa Liễn, ngay lúc Ngao Tứ chưa nói xong với Hỏa Liễn, một đạo ánh sáng chói mắt phủ trên người Kiền Thích mãnh liệt lóe ra, ánh sáng xuyên qua tầng tầng sát khí, đem toàn bộ bầu trời đêm chiếu sáng như ban ngày, mà đám pháp khí lại như nhận được mệnh lệnh, cùng nhau tụ tập linh khí.
Ngao Túc thấy thế, lập tức phất tay bày ra kết giới trên đảo hệ Thổ, kết giới vừa thành hình, pháp khí trên trời dùng sức mạnh lớn nhất của mình như vạn mũi tên lao xuống tấn công!
Từng đợt sấm sét, từng đợt hỏa vũ ngân xà, trong trời đêm dệt ra một dải màu sắc ba chiều chói lóa đến mức người không thể mở mắt.
Kết giới phòng ngự lục tục hiện lên trên những đảo nhỏ xung quanh, ở giữa thỉnh thoảng xen lẫn nhiều tiếng kêu rên, từng luồng trùng kích cực lớn liên tiếp đán vào kết giới, phát ra hàng loạt va chạm keng keng, đất rung núi chuyển.
Lúc này Hoa Linh cũng nhận ra dị dạng, y giương mắt nhìn Kiền Thích lóe huyết quang trên cao, nhẹ nhàng nhíu mày. Úc Lũy bên canh nói: “Ngân Linh, Kiền Thích nổ tung.”
Hoa Linh trầm giọng: “Cứu Hình Thiên trước đã, chỉ có cậu ấy mớ có thể gọi Kiền Thích về.” Úc Lũy gật đầu, hai người hợp lực cố gắng chữa trị kinh mạch Hình Thiên bị tổn thương, mau chóng khôi phục ý thức của hắn.
Nhưng vào lúc này, một ngọn lửa sáng ngời từ trên trời giáng xuống, trực tiếp phá nát kết giới xuyên thẳng xuống đảo, ngọn lửa vừa rơi xuống đất lập tức khuếch tán ra tứ phía, lan đến toàn bộ quần đảo.
Ngao Túc thấy thế không khỏi hơi kinh hãi, Tư Mạn dưới chân hắn dọc theo lòng đất cấp tốc đuổi theo ngọn lửa đang lan ra, một lớp Tư Mạn dày đặc bao trùm lấy ngọn lửa sắp đốt trụi cây cối, bao chặt đến gió thổi không lọt, nhưng ngọn lửa đỏ rực vẫn không hề yếu đi, còn quấn ngược lấy Tư Mạn, tiếp tục thiêu đốt.
“Đây là… Phần Thiên nghiệp hỏa?” Ngao Túc thấy thế hơi kinh ngạc, trầm giọng hỏi.
Ngao Tứ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên thì thấy Phần Thiên Hỏa Kích đang múa tung cực kì nhanh, ngọn lửa đó rực bắn ra từ đỉnh của nó, tạo thành một con rồng đỏ dài ngoằng uốn lượn, điên cuồng phun lửa ngoài khơi, lửa lớn trên mặt biển cuồn cuộn thiêu đốt, đi tới đâu đột tới đó, toàn bộ trời đêm đều biến thành màu đỏ đậm.
“Anh cả, là Phần Thiên Hỏa Kích.” Ngao Tứ lo lắng, “Nó chịu ảnh hưởng của Kiền Thích sinh ra nghiệp hỏa.”
Phần Thiên nghiệp hỏa không phải hỏa diễm phổ thông, là hỏa diễm xen lẫn linh khí cùng sát khí, ngọn lửa này có tính bám dính, có thể xuyên thủng kết giới, bám vào vạn vật, đốt sạch tất cả, dùng nước bình thường không cách nào dập tắt.
Ngao Túc thần sắc nghiêm nghị, truyền linh lực vào Tư Mạn, trên Tư Mạn màu bạc trắng nổi lên thủy quang màu xanh lam, một luồng hàn khí sinh ra từ trong Tư Mạn, không ngừng đánh về phía ngọn lửa, chốc lát sau, hỏa thế trên đảo Thổ rốt cục dần dần yếu bớt một ít.
Nhưng hỏa diễm trên những đảo khác lại càng lúc càng lớn, người Phượng tộc vì tránh né nghiệp hỏa, dồn dập hiện nguyên hình, bay giữa không trung, nhưng mà sấm sét trên trời vẫn chưa đánh xong, từng tí sét dọc theo kẽ hở kết giới đánh thẳng vào đảo, phượng bay giữa không trung thỉnh thoảng bị lôi điện bắn trúng, phát ra tiếng kêu bi thảm.
Ngao Túc cau mày, Tư Mạn nhanh chóng hướng lan sang những hòn đảo khác, hết làn này đến làn khác đánh về phía biển lửa. Ngao Tứ thì không ngừng tu bổ kết giới bị nghiệp hỏa xuyên thủng.
Thần sắc Hoa Linh cùng Úc Lũy nghiêm nghị, nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian trước mắt, trong lòng Hoa Linh mơ hồ hiện lên một tia lo lắng, uy lực của nghiệp hỏa y đã hiểu qua đại chiến Trác Lộc, chính Khoa Phụ đã bị nghiệp hỏa thần cấp đốt cháy biến thành tro bụi, cảnh tượng ấy Hoa Linh mãi mãi không thể quên nổi. Nghiệp hỏa trước mắt tuy không uy lực như nghiệp hỏa năm xưa, nhưng để phá hủy toàn bộ quần đảo Liên Lai và Phương tộc thì dư sức.
Hoa Linh không phải người lương thiện, sống mấy ngàn năm, đã thấy nhiều sống chết tận diệt ở thế gian, đối với tiếng kêu thảm thiết của Phượng tộc, trong lòng y không có xúc cảm gì cả. Nhưng nghiệp hỏa là do Kiền Thích mà ra, y không muốn Hình Thiên vô duyên vô cớ phải chịu danh giết chóc thêm nữa
Thái dương Hoa Linh đổ mồ hôi hột, y gia tăng tốc độ linh lực lưu chuyển, đem chân khí chuyển vào người Hình Thiên, đồng thời cúi đầu, nhẹ nhàng gọi Hình Thiên, hi vọng hắn tỉnh lại nhanh chút.
Phần Thiên Hỏa Kích trên trời vẫn không ngừng phun lửa, sát khí Kiền Thích tuôn ra tăng thêm sức mạnh cho pháp khí, sấm vang chớp giật, ánh lửa đan xen, hết đợt này đến đợt khác, dày đặc mãnh liệt.
Toàn bộ khu vực quần đảo Liên Lai đã thành một lò nung, không phân rõ đất liền hay biển cả, phóng tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đỏ hồng, nghiệp hỏa trên mặt biển cháy hừng hực, lửa đỏ theo sóng biển lật lên từng trận, như dung nham núi lửa phun trào không ngừng.
Quần đảo Liên Lai ngàn cân treo sợi tóc!
…
Ngay vào lúc này, xa xa trên bầu trời đêm vang lên một tiếng rồng ngâm dài vang dội, hai tia sáng một đen một trắng từ phía xa đụng vào nhau nhanh chóng bay tới.
Ngao Túc nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ ngưng trọng trên mặt hòa hoãn mấy phần.
Ngay sau đó, một con rồng bạc bay tới vùng trời Liên Lai, rồng lớn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó há miệng, từ cổ họng nó chậm rãi bay ra một hạt châu lam quang chói lọi.
Theo tiếng hét của Bạch Long, lam quang trên hạt châu nổi lên, từng đợt nước lấp lánh phun ra từ hạt châu tuôn về ngoài khơi quần đảo Liên Lai.
Trên mặt biển, nghiệp hỏa hừng hực gặp phải nước từ hạt châu chảy ra, chậm rãi yếu đi.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh hắc y cao to, bóng người chợt lóe đã tới cạnh Phần Thiên Hỏa Kích, hắn vươn tay nắm chặt trường kích.
Sát khí vẫn lượn lờ quanh thân Phần Thiên Hỏa Kích, không ngừng chấn động oanh minh, chỉ thấy người kia nắm thân kích, hai tay hơi phát lực, bẻ gãy trường kích thành hai đoạn, sau đó hắc quang hiện ra trong tay hắn, từng luồng linh áp tản ra, nghiền nát hai đoạn trường kích thành bột phấn.
Người trên đảo trông thấy cảnh này, mừng rỡ hô lên trong kinh ngạc.
Ngao Tứ: “Tiểu Cửu!”
Úc Lũy: “Thần Đồ!”