Sau khi Thần Đồ hủy diệt Phần Thiên Hỏa Kích, nghiệp hỏa trên mặt biển cũng ngừng lan ra, nhờ nước chảy từ hạt châu, lửa cháy trên quần đảo Liên Lai cũng từ từ bị dập tắt.
Tuy nghiệp hỏa đã bị dập tắt, nhưng hàng ngàn pháp khí trên trời vẫn tiếp tục công kích, Thần Đồ bay đến cạnh Tiểu Cửu, xoa xoa lông bờm sau gáy cậu, Tiểu Bạch long làm nũng cọ cọ bàn tay Thần Đồ, tiếp tục nâng cao hạt châu, Thần Đồ quay người, thân ảnh chậm rãi rơi xuống đảo hệ Thổ.
Hắn đi tới cạnh Hoa Linh bên người, toan mở miệng hỏi vì sao Kiền Thích phát khùng thì trông thấy Hình Thiên trong ngực Hoa Linh, Thần Đồ sửng sốt.
“Hắn là ai?” Thần Đồ nghi ngờ hỏi.
“Nói rất dài dòng.” Úc Lũy phức tạp nhìn Hoa Linh, đáp: “Thần Đồ, trước cứ cứu sống gã đã, chỉ có gã mới có thể điều khiển Kiền Thích.”
Thần Đồ nhìn mồ hôi hột trên thái dương Hoa Linh, lại nhìn Hình Thiên vẫn hôn mê, nói: “Ngân Linh, cậu không am hiểu trị liệu, làm nhiều công ít, đừng lãng phí chân khí.”
Hoa Linh cắn môi, vẫn không chịu buông bỏ.
Thần Đồ quay người nhìn Ngao Túc, nói với Hoa Linh: “Để hắn làm đi.”
Úc Lũy: “…”
Hoa Linh nhướn mày, lạnh giọng đáp: “Tôi sẽ không để cho hắn chạm vào Hình Thiên lần nào nữa.”
Thần Đồ ngẩng đầu nhìn pháp khí bùng chíu trên trời, nói: “Ân oán cá nhân bỏ qua một bên đã, Kiền Thích đang hấp thu linh lực của những pháp khí kia, nếu để nó tiếp tục như vậy, hậu quả cậu tự biết đấy.”
Dứt lời, Thần Đồ gọi Ngao Túc lại, Ngao Túc không chần chờ, trực tiếp đi tới cạnh Hình Thiên, cúi đầu kiểm tra kinh mạch của gã.
“Kinh mạch đứt đoạn rất nhiều, muốn khôi phục cần thời gian, giờ chỉ có thể khôi phục ý thức của gã trước, khống chế Kiền Thích.” Ngao Túc vừa nói vừa rút ngân châm trong túi ra, chuẩn bị đâm xuống mi tâm Hình Thiên.
Hoa Linh đột nhiên bắt lấy tay Ngao Túc, Ngao Túc dừng lại, quay đầu nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Ngao Túc tràn đầy băng lãnh cùng cảnh giác, y trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám hạ độc thủ với Hình Thiên, ta sẽ chôn toàn bộ Long Cung của ngươi xuống cùng cậu ấy.”
Nhìn đôi mắt đầy cừu hận của Hoa Linh, tim Ngao Túc đâm nhói, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay Hoa Linh, vững vàng châm kim vào mi tâm Hình Thiên.
Mí mắt Hình Thiên giật giật, cơ mặt co rút, sau một phút, gã chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Ngao Túc, Hình Thiên tức giận, đau đớn quanh thân nhắc gã nhớ lại những kí ức trước khi bất tỉnh, gã trợn mắt căm giận trừng Ngao Túc.
Hoa Linh thấy Hình Thiên tỉnh lại, không mọc ra lông khỉ, ý thức trong mắt coi như thanh minh, không khỏi khẽ thở ra một hơi.
“Hình Thiên?” Thần Đồ dò xét hỏi.
Hình Thiên nhìn qua, thấy người gọi là Thần Đồ thù rất vui vẻ, kích động nói: “Thần Đồ? Thằng nhóc cậu thế mà không chết… Những người khác đâu? Xi Vưu đâu? Bọn Phi Liêm vẫn tốt cả chứ? Thế là chúng ta đã thắng đại chiến Trác Lộc rồi hả?”
Nghe Hình Thiên hỏi, Thần Đồ và Hoa Linh trong lòng trăm mối ngổn ngang, Hoa Linh nắm cánh tay Hình Thiên, hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng khổ sở không thôi.
Nghi ngờ trong mắt Thần Đồ rút đi mấy phần, hắn chỉ Kiền Thích trên trời, nói với Hình Thiên: “Những chuyện khác lát nữa nói, cậu thu đồ chơi kia về đi đã.”
Hình Thiên ngẩng đầu, lúc này gã mới nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ trên cao ngoài kết giới. Trông thấy Kiền Thích quanh thân đỏ như máu, Hình Thiên cau mày, gã cật lực giật ngón tay, tập trung tinh thần điều động chân khí trong cơ thể, nỗ lực triệu hoán Kiền Thích.
Nhưng mà hai chủ mạch trong cơ thể gã bị tổn thương nghiêm trọng, chân khí hệt như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, không cách nào ngưng tụ. Hai má Hình Thiên đỏ lên, gân xanh nổi trên trán, từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống, gã thống khổ thử hồi lâu mà vẫn không có tác dụng.
“Nhâm mạch đứt đoạn, chân khí không cách nào đến nội đan.” Ngao Túc nói, khi nói chuyện, Tư Mạn dưới chân Ngao Túc lại nhảy ra.
Nhìn thấy Tư Mạn màu bạc, Hoa Linh cùng Hình Thiên lập tức đề phòng. Ngao Túc rút một đoạn Tư Mạn, đặt trước ngực Hình Thiên.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Linh hỏi, tình cảnh lúc nãy vẫn còn rõ ràng trước mắt, Hoa Linh không hề có hảo cảm với đám Tư Mạn này chút nào.
Tư Mạn lần thứ hai chui vào da thịt Hình Thiên, Hoa Linh cả kinh, chính muốn ngăn cản hành động của Ngao Túc, Ngao Túc giải thích: “Tư Mạn bạc có thể tạm thời nối kinh mạch bị đứt của gã lại, khai thông chân khí trong cơ thể.”
Dứt lời, Tư Mạn đã chui hết vào người Hình Thiên.
Hoa Linh khẩn trương chú ý sắc mặt Hình Thiên, chỉ chốc lát sau, Hình Thiên kinh ngạc, chậm rãi khởi động chân khí trong cơ thể.
Kiền Thích phảng phất cảm nhận được triệu hoán của Hình Thiên, ngừng la hét, ánh sáng đỏ đậm quanh thân chậm rãi rút đi.
Những pháp khí còn lại cũng lục tục dừng công kích, túm năm tụm ba mà rơi xuống.
Một lát sau, ánh sáng trên Kiền Thích triệt để ảm đạm, Hình Thiên dùng toàn lực giơ tay lên, Kiền Thích nhanh chóng hướng bay tới, vững vàng nằm trong tay gã.
Một cơn đại nạn rốt cục hạ màn…
Tiểu Bạch Long trên trời hóa thành hình người, Tiểu Cửu nhận áo choàng của Thần Đồ tùy tiện mặc vào, sau đó sải bước nhào vào lòng Hoa Linh.
Hoa Linh sững sờ, chưa kịp phản ứng đã bị khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai mắt ngập nước của Tiểu Cửu đập vào mặt. Tiểu Cửu giả bộ đáng thương nói: “Hoa Hoa, Hoa Hoa, anh làm sao vậy, tôi ở trên kia nghe thấy anh nói muốn đối đầu với cả Long Cung bọn tôi là sao? Có phải anh cả bắt nạt anh không?”
Nhìn Tiểu Cửu, Hoa Linh nhất thời không biết nên nói gì cho phải, căm thù cường liệt với Ngao Túc, y đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo lên người Tiểu Cửu, câu sẽ chôm cả Long Cung hồi nãy chỉ là lời đe dọa dưới tình thế cấp bạch thôi.
Thấy Hoa Linh trầm mặc không đáp, Tiểu Cửu càng thêm sốt ruột, cậu nóng nảy ôm cổ Hoa Linh, trịnh trọng nói: “Hoa Hoa, anh cả làm sai, tôi giúp anh giáo huấn ảnh, anh không cần bơ tôi đâu, giờ, giờ tôi…. đã là người Ma Giới rồi.”
Hoa Linh: “…”
“Thật mà.” Tiểu Cửu chỉ lo Hoa Linh không tin, vội vàng giải thích: “Phàm gian có câu gì ấy nhỉ? À, tôi là, xuất, xuất giá tòng phu.”
Mắt Thần Đồ lóe lên ý cười, kéo Tiểu Cửu trong lòng Hoa Linh về, cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu vài câu, Tiểu Cửu đỏ mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng, nằm nhoài trên vai Thần Đồ.
Ngao Túc thấy Kiền Thích đã khôi phục bình thường, đầu ngón tay khép lại, rút Tư Mạn trong người Hình Thiên về.
Thần Đồ liếc qua Hoa Linh, sau đó quay người nói với Ngao Túc:
“Tạ ơn Đại hoàng tử giúp đỡ, Hình Thiên cùng Kiền Thích, chúng tôi mang về Ma Giới.”
Ngao Túc nghiêm nghị, liếc Hình Thiên nằm dưới đất, trầm giọng nói: “Gã rất nguy hiểm, trạng thái tinh thần không ổn định, tôi nhất định phải mang gã về Long Cung.”
Thần Đồ không biết đầu đuôi câu chuyện, nghi ngờ hỏi: “Hình Thiên làm sao vậy?”
Ngao Túc thẳng thắn đáp: “Gã không phải Hình Thiên chân chính, gã chỉ là tác phẩm phục chế tôi lợi dụng gen Hình Thiên chế tạo ra.”
Úc Lũy thấy Thần Đồ mờ mịt, kể lại tóm tắt chuyện đã xảy ra với hắn. Đến đây thì Thần Đồ đã hiểu rõ vì sao Hoa Linh nổi giận, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.
Lát sau, Thần Đồ nói: “Sau này chúng tôi sẽ chính thức nói chuyện với Tiên Giới về việc này. Còn Hình Thiên, xin lỗi, cậu ấy là người Ma Giới, chúng tôi phải mang người trở lại.”
Ngao Túc nghe vậy, đáp: “Trên người gã có một lượng gen vượn rất lớn, loại vượn này có tế bào khá giống con người, nhưng tính tình rất dễ thay đổi trở nên tàn bạo. Linh thức của Hình Thiên trong T chỉ chiếm một nửa, một khi bị kích thích, gã sẽ rơi vào tình trạng bất ổn định, gen vượn sẽ chỉ đạo ý thức của gã, gã sẽ vô cùng nguy hiểm, đối với chính gã và những người khác.”
Thần Đồ nhíu mày, chưa mở miệng thì đã bị Hoa Lịn lạnh lùng cướp lời: “Cậu ấy có nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng Đại hoàng tử.”
Ngao Túc trầm xuống, nhìn Hoa Linh chằm chằm.
Hoa Linh xoa vết cào do Hình Thiên gây ra trên cổ, y cười lạnh: “Coi như Hình Thiên không còn nhân tính nổi điên, thì sao chứ? Nhiều nhất cũng chỉ tạo thêm vài vết sẹo ngoài da cho ta, Đại hoàng tử điện hạ thì sao? Khoác vỏ ngoài thánh khiết, đính trên người vầng sáng thầy thuốc, được khắp tam giới tôn sùng là nhà khoa học thiên tài, vậy mà lại lén lút tiến hành thí nghiệp ác độc.”
Hoa Linh phẫn nộ đến run rẩy, ngón tay chậm rãi trượt từ cổ xuống lồng ngực, đau xót nhìn Ngao Túc: “Hình Thiên thương tổn tôi, cũng chỉ là vài vết máu, cậu thì sao? Cậu có biết cậu làm tôi bị thương chỗ nào, sâu bao nhiêu không?”
Ngao Túc hai mắt không chớp nhìn Hoa Linh, thâm thúy trong mắt không ai hiểu nổi.
Môi Hoa Linh khẽ run, cõi lòng tam nát cùng tuyệt vọng lan ra lần nữa, đau khổ đè nén trong lòng rốt cục bộc phát ra: “Đối với cậu, tôi tự cho rằng cậu là người thích hợp tôi chờ đợi cả vạn năm, nào ngờ, tôi chỉ là một vật thí nghiệm cam tâm tình nguyện mà thôi.”
Hoa Linh lắc đầu, nhìn tay trái của mình, cười khổ: “Uổng công tôi tự xưng là Ma Vương tiêu dao vạn năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này. Thiên khôi linh bị hủy, tuy rằng đau lòng nhưng tôi không hối hận, tôi đã tự nói với mình, nếu pháp khí không bị hủy, tôi sẽ không gặp được Ngao Túc, có mất đi mới có bù lại, tôi tin đây chính là duyên phận của mình, một cánh tay, đổi lấy một người chân tâm yêu mình, tôi thấy vậy là quá đủ rồi.”
“Thế nhưng…” Nước mắt Hoa Linh bắt đầu rơi xuống: “Thực sự là tôi quá ngây thơ rồi, Ngao Túc, hôm nay tôi mới hiểu, trong lòng cậu cái gì mới là quan trọng nhất, tình cảm, đạo đức, dưới cái nhìn của cậu rất cả chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi, chỉ có vật thí nghiệm vật trên bàn mới là thứ có thể đi vào tim cậu.”
Hoa Linh hít sâu một hơi, trên mặt dần dần bao phủ thất vọng ảm đạm: “Tôi không quan tâm cậu vì sự phát triển của tam giới hay là vì thỏa mãn lòng hiếu kì nghiên cứu khoa học, bởi vì chúng đã không còn quan trọng nữa. Xem như tôi từng bị mù mắt một thời gian vậy.”
Hoa Linh quay đầu nhìn lướt qua Hình Thiên, sau đó quyết tuyệt nhìn Ngao Túc, y trầm giọng: “Tôi đã nói, chỉ cần trong cơ thể gã có chút xíu gen của Hình Thiên, gã chính là anh em của tôi, là người Ma Giới, chúng tôi nhất định phải mang cậu ấy về. Cậu ấy có phát điên cắn người hay không từ nay về sau không liên quan tới cậu.”
Hoa Linh duỗi tay phải nhẹ nhàng xoa tay trái, quyết tâm như thể chọn nhẫn đính hôn, thần sắc trên mặt lạnh như băng ngàn năm: “Tương tự, là đồ của cậu, tôi cũng sẽ không giữ lại!”
Dứt lời, năm ngón tay phải Hoa Linh lóe sáng, tia sáng màu tím phát ra từ lòng bàn tay, chém thẳng xuống khuỷu tay trái.
…
Dưới tiếng thốt kinh ngạc của mọi người, Hoa Linh lạnh lùng ném cánh tay trái của mình cho Ngao Túc, nói: “Cánh tay này, trả lại cho cậu.”
.