Bao đại nương là ngỗ tác bán thời gian, có án, Bao Chửng sẽ theo mùi vị mà đến. Công Tôn Sách cùng hắn ganh đua cao thấp, cũng dần dần cảm thấy hứng thú với việc tra án. Một ngày nọ y đến hiện trường gặp được Trầm Lương thủ hạ của phụ thân. Trầm Lương và Bao Chửng đang xem xét thi thể, vừa ngẩng đầu, gương mặt đó ánh mắt đó, hơn sự ôn hòa thiếu đi sắc bén, nhưng vẫn cực kỳ giống. Chắc chắn hắn của những năm về sau, đại khái chính là bộ dáng như vậy.
Công Tôn Sách thất thanh kêu to: “Bàng Thống!” [páng tǒng] chấn động đến mức mọi nguời tại đó đều run lên ba lần. Bao Chửng ngây ngẩn hỏi: “Cái gì? Cái gì đồng?” [tǒng]. Công Tôn Sách tỉnh táo trở lại cảm thấy có chút xấu hổ, mở miệng liền mắng: “Cái gì đồng? Ngươi phạn đồng!” Án cũng không phá, nhấc chân bước đi, Bao Chửng cứ không rõ ràng như vậy mà chịu một câu.
[fàntǒng: thùng cơm ~ đồ ăn hại =))]
Trận chiến với Tây Hạ đánh ba năm, khi thắng khi thua khi tiến khi lùi, giằng co không dứt, nói không ra một kết quả. Có một ngày Công Tôn lão gia truyền đến tin thắng trận cho Công Tôn Sách. Nói là đại thắng, Tống quân ra khỏi biên cương ba trăm dặm truy đuổi giặc. Lúc này Công Tôn Sách đã sắp sửa chuẩn bị hành trang vào kinh đi thi. Nghe xong tin tức này, y cũng không bình luận, nở nụ cười. Trái lại lát sau nói chuyện với Đạp Nhật nói đến nửa ngày. Lại dặn Gia Đinh: “Mấy ngày ta lên kinh, nếu có người tới tìm ta, đến hỏi ta đòi đồ vật, ngàn vạn lần đừng đưa. Tất cả chờ ta về lại nói.”
Kiếm của hắn y mỗi ngày đều thay hắn lau một lần, vải mềm nước trong, còn nhờ hộ vệ trong viện đến bôi dầu. Bây giờ nói lấy đi là lấy đi, trong thiên hạ làm gì có chuyện tiện lợi như vậy.
Công Tôn Sách nghĩ nhiều rồi.
Bàng Thống vào sinh ra tử mang theo chiến công mà về, làm gì có cơ hội đi Lư Châu lấy kiếm. Huống chi kiếm này để ở chỗ Công Tôn Sách, thì cũng giống như để ở bên cạnh mình, thậm chí còn an toàn hơn so với đặt bên cạnh mình. Công Tôn Sách là tác phong thư sinh, trọng lời trọng tín, đối với đồ vật trân trọng cẩn thận lại chu đáo. Để cho y bảo quản rất tốt.
Bàng Thống và đoàn người của Công Tôn Sách gần như đến kinh thành cùng một lúc. Hắn mang theo một thân vết thương và vinh dự Phó Đô úy trẻ tuổi nhất Đại Tống trở về, dân chúng ùa ra đường đón chào. Tiểu Hoàng đế cũng đến, ngự liên hạ xuống một điểm màu vàng sáng phảng phất, một bóng dáng mỏng manh, gió thổi qua long bào, tay áo tung bay, thân mình của hắn giống như cũng bị thổi loạn lung lay mấy lần.
Bàng Thống liếc nhìn hắn một cái, khinh thường mà vứt ra khỏi mắt. Hắn tắm máu chiến đấu anh dũng nhiều năm, đổi lấy tiểu hài tử như vậy ngồi ôm giang sơn an hưởng thái bình, vậy tính là cái gì?
Chỉ dựa vào hắn? Hắn cũng xứng!
Triệu Trinh ở Kim Loan điện luận theo công lao mà ban thưởng, phong cho Bàng Thống một chức quan không nhỏ. Bàng Thống. Lúc cầm danh sách Triệu Trinh liền biết hắn là ai, lại nhìn thanh niên dưới bậc thềm, ngũ quan mang máng đều là dấu tích của Bàng Tịch. Vì thế chỉ có thể phong cho hắn một chức lớn. Thái sư thật đúng là thủ đoạn rất hay a. Tòng quân lập công, việc này danh chính ngôn thuận đúng lý hợp tình, để cho đứa con vào triều.
Mà bên kia phụ tử Bàng gia xa cách lâu ngày bỗng gặp lại ở Kim Loan điện, sự khiếp sợ của Thái sư khó có thể che giấu. Hoàng đế nói chuyện với hắn hắn cũng không nghe thấy. Một bên khác, Bát Hiền Vương híp nửa con mắt, lạnh lùng cười nhìn hắn. Vẻ mặt kia giống như đang nói: Lão già kia, thì ra ngươi còn có chiêu này.
Bàng Thái sư hô to oan uổng ở trong lòng. Hắn quỷ kế đa đoan hắn ám lộng quyền thuật, nhưng mà lần này, quả thật không nằm trong kế hoạch của hắn. Con trai của Bàng Tịch hắn, muốn công danh bổng lộc gì chẳng được, hắn sẽ nỡ đưa con hắn vào quân đội sao? Nếu có vào quân đội thì cũng phải có người chuyên trách bảo vệ nó. Lỡ như có chuyện gì sơ sót, hắn làm sao xin lỗi liệt tổ liệt tông Bàng gia. Đứa con vô pháp vô thiên này a…
Triệu Trinh đọc vài câu kịch khen ngợi, giọng nói hữu khí vô lực, như có như không, bên dưới bất kỳ ai ho khan một cái cũng có thể đánh tan nó ra. Bàng Thống lại càng khinh thường hắn. Người xuất thân hành võ, cho dù là hiểu phong nguyệt hiểu sách họa, cho dù là vị tướng có phong độ, đối với sức lực trói gà không chặt của hạng văn sĩ, khó tránh khỏi có chút khinh bỉ. Vốn dĩ, nam nhân đối với đồng loại có thể lực thể hình không bằng mình, chính là khinh bỉ.
Bởi vậy Bàng Thống nghĩ đến Công Tôn Sách. Hắn từ Kim Loan điện đi ra, dân chúng vẫn chưa tản đi, vì thế những tướng sĩ có liên quan lại được vui vẻ tiễn đưa ai về phủ nấy. Bàng Thống ở trong đám người cố ý vô tình tìm tòi một mảng màu xanh hoặc là một mảng trắng, dường như y chỉ mặc y phục có hai loại màu này, giống như dòng suối xanh trong giống như ánh sáng trắng, cho dù ở giữa bao nhiêu người, hắn đều có thể thấy y trước nhất.
Công Tôn Sách cũng là văn sĩ trói gà không chặt, nhưng hắn đối với y không có chút ý xem thường, chỉ cảm thấy y rất dễ đùa. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay của mình, không biết cường tráng thêm bao nhiêu so với mấy năm trước, nhưng chắc chắn Công Tôn Sách chỉ cao thêm một chút, thân hình vẫn còn nhỏ bé gầy gò? Hắn càng có thể thoải mái mà ghìm chặt y làm cho y không thể động đậy, nhìn hắn vừa tấn công tới tấp vừa nhanh mồm nhanh miệng, thật sự thú vị thật thú vị.
Nếu y ở đây thì tốt rồi. Để cho y nhìn thấy quang cảnh của hắn, nhìn xem đứa con của Bàng Thái sư, có phải có bản lĩnh thật sự hay không.
Sao y không có ở đây chứ?
Đáng tiếc.
Bàng Thống ở bên này khải hoàng trở về, Công Tôn Sách ở bên kia dốc lòng ôn bài. Bao Chửng bị những kẻ nịnh hót bao quanh đến mức ngày đêm khó an, Triển Chiêu là tính tình trẻ nhỏ, ở một chỗ không được, ra khách điếm đi chơi, chỉ có y ở lại học thi. Sự náo nhiệt của kinh thành y đã sớm nhìn nhiều xem đủ, chẳng còn gì có thể xem nữa. Nhưng mà tú tài không ra khỏi cửa, cũng biết được chuyện thiên hạ. Y biết Bàng Thống đã trở về.
Chẳng phải là đánh thắng trận sao, thế nào cũng phải ồn ào huyên náo.
Quấy nhiễu dân chúng!
Không thể trách Công Tôn Sách không yêu nước, trong những ngày sau khi đến kinh thành y vẫn luôn không mấy cao hứng. Bởi vì Thu Yến bầu bạn nhiều ngày đến kinh thành liền biến mình chuyển thân, thành Phi Yến. Phi Yến thì Phi Yến đi, chỉ khác một chữ, dù gì cũng là chim én.
Nhưng nàng vậy mà lại họ Bàng.
Người họ Bàng trong thiên hạ, thì ra cũng không nhiều lắm. Hơn nữa ở chỗ Công Tôn Sách y, đụng đến đụng đi, đều là người của gia đình nhà đó. Ngụy trang giống nhau, giấu diếm giống nhau, kịch bản gạt người diễn đến mức không chê vào đâu được.
Vì thế y lại biệt nữu.
Buổi tối ở đại sảnh khách điếm ăn cơm, trong mấy lời nhàn ngôn toái ngữ nghe thấy mấy câu đối với Công Tôn Sách mà nói thì rất mẫn cảm, nghe thấy cũng làm như không nghe thấy. Về chuyện này thì Bao Chửng chẳng biết gì, hắn gọi tiểu nhị hỏi thăm, vừa hỏi xong thì buông đũa vui vẻ nói: “Tốt a, hiện giờ khoa thi sắp tới, Tống quân lại đại thắng trở về. Song hỷ lâm môn a.”
Công Tôn Sách ở đối diện bàn ăn hừ lạnh nói: “Khoa thi sắp tới ngươi vui cái gì? Thật sự coi mình là trạng nguyên rồi.”
Trước kia Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đấu võ mồm, chưa một lần nào đấu thắng. Công Tôn vừa mở miệng Bao Chửng liền nhận thua, cười cười không phản bác, hắn lại hỏi tiểu nhị: “Không biết lần này tướng lĩnh dẫn quân là?”
Tiểu nhị nói: “Cái này a, không biết. Này ~ Bao đại nhân đừng nhìn ta như vậy, ai nói làm tiểu nhị trong quán thì phải cái gì cũng biết chứ? Nhưng trái lại ta biết trong trận đánh thắng Tây Hạ lần này, nhị công tử của Bàng Thái sư không thể không có công lao! Nói về nhị công tử của Bàng Thái sư này…”
Công Tôn Sách không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, nước miếng đều phun vào trong bát của ta.”
Tiểu nhị ngượng ngùng lui xuống. Công Tôn Sách cũng không có hứng thú ăn chén cơm bị phun nước miếng kia. Y đẩy chén cơm vén vạt áo quay về phòng.
Bao Chửng nhìn theo bóng dáng của y nghi hoặc nói: “Ai không đúng a, tiểu nhị đứng ở chỗ của ta, sao nước miếng lại phun vào trong bát của hắn?”
Triển Chiêu nhìn về phía Bao đại ca của nó: “Công Tôn đại ca làm sao vậy?”
Sở Sở đẩy hết thức ăn ở trước chỗ ngồi của Công Tôn Sách về phía mình, nói: “Thi mà, khẩn trương thôi. Đừng quan tâm hắn, mọi người ăn đi mọi người ăn đi.”
….
Xét theo giới thiệu ở chương thứ , bức tranh quan hệ lúc thiếu niên giữa Bàng Thống và Công Tôn Sách đã bị vẽ lên một dấu chấm tròn. Cho nên lần này ở kinh thành căn bản là không có cùng nhau xuất hiện. Cùng ở trong kinh thành, cùng uống chung một dòng nước, nhưng không cùng nhau gặp gỡ. Chuyện này có phần làm cho người ta cảm thán hữu duyên vô phận.
Công Tôn Sách biết Phi Yến mỗi ngày đi phía sau Bao Chửng chính là muội muội ruột của Bàng Thống. Vài năm trước, còn hư hư thực thực gặp nàng một lần. Nhưng mà y chưa từng nói câu nào đề cập đến ca ca của nàng.
Không hỏi không nhắc, là vì lòng tự tôn. Phi Yến Sở Sở hai nữ nhân thích nghe chuyện riêng tư hỏi đến ngọn nguồn rất không dễ xua đuổi. Một khi hỏi, thì không thể không trả lời quen biết như thế nào. Quen biết như thế nào? Lúc bị đùa giỡn quen biết. Chuyện này kêu y làm sao mà nói ra khỏi miệng. Công Tôn Sách là tác phong quân tử, không lừa được người, nói không nên lời, vậy thì khỏi nói.
Huống hồ, y dựa vào cái gì mà quan tâm hắn như vậy.
Bàng Thống cũng biết gần đây muội muội có trộn lẫn một chỗ cùng một người trẻ tuổi tên là cái gì Bao Chửng. Theo như người hầu bẩm báo, Bao Chửng kia ngoại trừ đen và thông minh ra, thì chẳng còn gì khác. À. Dường như còn có chút giao tình với Triệu Lão Lục. Có giao tình thì đã làm sao, Triệu Lão Lục căn bản là không đáng nhắc đến, người có giao tình với hắn, vậy càng kém hơn nữa, càng không đáng nhắc đến.
Nhưng mà nếu muội muội thích, thì cứ tùy nàng đi.
Âm thác dương sai, hắn không biết bên cạnh Bao Chửng, còn có một Công Tôn Sách.
Mãi đến khi Công Tôn Sách bị Phi Yến đánh, trúng độc và nội thương, tính mạng bị đe dọa. Phi Yến không biết nên làm sao liền khóc sướt mướt đến tìm hắn giúp đỡ. Bàng Thống nghe xong sững sờ, sau đó mạnh mẽ đứng lên đá cái ghế ngã lăn, cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt vọt lên trên đỉnh đầu.
Hắn nắm lấy bả vai của muội muội, khuôn mặt dữ tợn: “Ngươi nói người nọ tên là gì?!”
So với phản ứng của Công Tôn Sách sau khi Triển Chiêu động vào Long Ngâm kiếm, cơn giận của Bàng Thống càng lớn hơn lớn hơn nhiều. Hai người này, lần đầu tiên nổi giận với đệ đệ muội muội đáng yêu, đều là vì chuyện của đối phương.
Công Tôn Sách bệnh sắp chết, Bàng Thống liền làm bừa. Lệnh điều động của Hoàng đế còn ở trong tay, chậm trễ một ngày cũng không được, hắn phải lập tức đi lục phủ ở ngoại thành.
Bao Chửng Triển Chiêu đều không có, Sở Sở trông nom lau mồ hôi cho Công Tôn Sách. Cách năm năm gặp lại y, vậy mà là dáng dấp phải chết không sống được như thế này. Gương mặt trắng xanh, ốm o gầy còm, làm cho người ta kinh hãi.
Sở Sở suy cho cùng là người tập võ, cảm giác có người, kiếm trước hết ra khỏi vỏ.
“Ngươi là người nào? Vào bằng cách nào?”
Bàng Thống cũng không nhìn tới nàng, thuận tay mò lấy chén trà đánh rơi kiếm của Sở Sở, lấn người đến phía trước điểm huyệt ngủ của nàng. Sở Sở ngất đi, ngọn đèn dầu trong phòng như hạt đậu, yên tĩnh như cái chết. Công Tôn Sách trong mơ cũng đau, chỉ chốc lát như vậy, đã đau đến mức ra một đầu mồ hôi.
Bàng Thống giúp y vén sợi tóc trên mặt qua, sau đó lấy một đồ vật từ trong ngực ra đặt vào trong tay y. Đây là bình an kết năm đó hắn lấy từ trên người của y, màu óng ánh sáng sủa của tơ lụa lúc đầu bị màu tối loang lổ phủ lên không còn nữa. Loang lổ chính là máu. Máu trên chiến trường của Bàng Thống. Một trận chiến tiếp một trận, thường không rảnh để băng bó miệng vết thương, da tróc thịt bong lại một lần nữa cầm vũ khí lên ngựa. Vì thế miếng bình an kết này nhiều lần ngâm trong máu, gần như không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Tuy rằng là vật cầu phúc dân gian, Bàng Thống lại cảm thấy nó rất linh nghiệm. Có một lần hắn trúng ám tiễn của quân địch, ngã trên sa trường hôn mê bất tỉnh nhân sự. Vào đêm biên giới phía tây đột ngột lạnh như trời đông giá rét, hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, không phải bị thương chết mà là bị lạnh chết. Nhưng vào lúc này, ngực dần dần dâng lên một cơn ấm áp, cái ấm này giống như ngọn đèn hạt đậu nhỏ trên bàn, cuồn cuộn không ngừng sưởi ấm trái tim hắn không cho nó ngừng đập. Đến khi Bàng Thống tỉnh lại, từ trong đống thi thể bò ra ngoài. Trong ngực hắn chỉ có bình an kết này.
Lại nhìn y thật sâu một lần, Bàng Thống xoay người bước đi.
Công Tôn Sách là nam nhân, nam nhân sống đến lớn như vậy nếu không bị chút thương chịu chút khổ, cũng không thể tính là nam nhân. Thương a đau a, đều là nên có theo lẽ thường tình, chỉ cần đến cuối cùng có thể sống tiếp là tốt rồi. Cho nên Bàng Thống đi, thật sự đi. Cầm lệnh bài của phụ thân đến Thái y viện túm mấy thái y ném cho Phi Yến. Liền thật sự đi rồi.
Triệu Trinh sợ hắn ở trong triều cùng Bàng Thái sư kẻ xướng người họa, bàn bạc cùng Bát Hiên Vương, biên cảnh Tống Liêu có vẻ như đang thiếu người, vì thế điều động hắn đi trấn biên, càng xa càng tốt. Bàng Thống có khinh thường Triệu Trinh thêm nữa, vẫn hiểu đạo lý quân lệnh như sơn. Chậm trễ lâu, để cho người ta túm được thóp.
Trước khi đi dặn Phi Yến: “Dùng tiền cũng được, dùng người cũng được, bất kể như thế nào, nhất định phải cứu Công Tôn Sách về.”
Đối với khuôn mặt nghiêm nghị như sắt của nhị ca, Phi Yến sợ hãi gật đầu. Nàng nghĩ lần này là thật sự gặp rắc rối rồi, nhị ca từ trước đến nay chưa từng quan tâm người khác sống a chết a, đại cữu cữu chết hắn cũng không khóc, nhưng lần này lại thay đổi sắc mặt.
“Không có tiền không có người, cứ đến hỏi cha. Ngươi nói hắn là công tử của Tri phủ Lư Châu, cha sẽ giúp ngươi.”
Phi Yến cúi đầu, cắn môi, hốc mắt cũng đỏ. Bàng Thống thở dài, đi qua xoa xoa đầu của nàng.
“… May mà ngươi là muội muội của ta.”
Phi Yến không nghe ra được, đây là một câu đằng đằng sát khí. May mà ngươi là muội muội của ta. Ý ngoài lời là, nếu như không phải vậy, ta sớm đã giết ngươi. Phi Yến không nghe ra, nếu nghe ra nhất định sẽ khóc lên.
Trước khi đi, Bàng Thống cũng không để cho người ta biết quan hệ giữa hắn và Công Tôn Sách.