Những chuyện rải rác sau đó, nói rõ ra thì hướng chính của bộ truyện này sẽ bị rối, rối sẽ không tốt. Người xem mệt, ta nói cũng mệt. Nói sơ qua thì vẫn có thể. Ví dụ như ba người Bao Triển Sách sống chết bên nhau, càng trở nên gắn bó keo sơn như bóng với hình. Ví dụ như Công Tôn Sách trải qua sự kiện bị mù, quan hệ tình cảm với Bao Chửng tiến triển một bước dài, lúc trước là giao tình tâm đầu ý hợp, lúc sau là giao tình sinh tử. Cũng tranh cãi chừng mực, cũng trưng ra sắc mặt cho Bao Chửng xem, thậm chí dần dần bắt đầu nhân nhượng Bao Chửng.
Trải qua kiếp nạn, con người luôn phải thay đổi một chút, Công Tôn Sách trở nên hiền hòa nội liễm. Dùng lời của Bao đại nương và Công Tôn lão gia mà nói: A Sách trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. Tiểu Triển Chiêu cũng trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. Chỉ có Bao Chửng càng sống càng trở lui, được một tấc lại muốn tiến một thước, luôn luôn dám lấy A Sách ra trêu đùa. Yên tâm thoải mái hưởng thụ lòng tốt của A Sách đối với hắn.
Lại nói trong những năm Lư Châu Tam Tử phá án liên miên kia, Bàng Thống cũng không nghỉ ngơi. Kiếm quét tứ phương, lập vô số quân công, đánh đến mức về sau chẳng còn gì có thể đánh nữa. Trong quân nhàm chán, ngày ngày đều chờ mong tiểu quốc nơi biên cương khiêu khích. Một hồi nhận được tín báo của cha hắn, nói là có thể cùng Cao Ly đấu võ. Bàng Thống cao hứng, múa kiếm một đêm, lại vào lúc nửa đêm điểm binh một lần. Qua một hồi sau cha hắn lại gửi tín báo, nói là không đánh nữa. Không đánh nữa, cũng tại tên Bao hắc thán kia quá thông minh, không những thông minh, mà còn đối nghịch với cha hắn ở mọi chỗ, đáng ghét muốn chết.
Trong thư không có nói đến Công Tôn Sách. Nhưng Bàng Thống biết Công Tôn Sách đứng trong cái bóng của Bao Chửng, đi theo hắn, chống đỡ cho hắn, trợ giúp hắn. Hắc trinh thám, tuấn bác học, tiểu đầu trọc đánh không chết. Ngay cả trấn nhỏ nơi biên cương cũng có thể nghe tiếng đọc lanh lảnh. Bàng Thống nghe thấy tiếng tăm của Bao Chửng thế nào thế nào, liền giận Công Tôn Sách không tranh giành. Lúc quen biết thời thiếu niên, lời nói và kiến thức của Công Tôn Sách tất nhiên luôn khiến người ta vô cùng khâm phục, cùng với trí tuệ tài năng lộ rõ, phong thái tiến lui thỏa đáng. Một người phát ra hào quang xâm lấn sắc bén như vậy, không nên đứng phía sau người khác. Ở lĩnh vực nào y cũng có thể một mình đảm đương một phía. Hà cớ gì phải làm cánh tay của người khác.
Bàng Thống cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng.
Làm cánh tay của người khác. Hắn nghĩ tới chính mình. Vì thế cũng vì chính mình mà cảm thấy khó chịu.
Mỗi khi Triệu Trinh thu được tin chiến thắng, ở đâu ở đâu ở đâu lại đánh thắng, hắn vừa vui vừa lo. Vui là biên giới phòng thủ kiên cố không người phạm đến. Lo chính là con của Thái sư tay cầm trọng binh, Thái sư càng chẳng sợ hãi gì hoành hành bá đạo. Bàng Thống một đường thăng chức thành Trấn biên Tướng quân, thăng chức đến không thể thăng nữa, chẳng lẽ phải phong thành vương khác họ? Theo như xu thế này trở đi, sớm muộn gì cũng phải phong. Phong vương, phong đến nơi nào, cũng là một khối tâm bệnh.
Công Tôn Sách bên kia, cảm giác đối với Bàng Thống thật phức tạp. Vừa yêu vừa hận, đó là thái độ của cô gái nhỏ, Công Tôn Sách làm không được, chỉ có thể nói là “tâm tình thật mâu thuẫn”. Là một con dân Đại Tống trung quân ái quốc, y kiên quyết đứng về phía trận doanh của tiểu Hoàng đế, vì thế ở phía đối lập với con của Bàng Thái sư. Bàng Thống công cao chấn thủ, y không thể không vì tiểu Hoàng đế toát mồ hôi, cảnh giác với nhất cử nhất động của Bàng Thống. Về phương diện khác, chiến công của Bàng Thống tốt đẹp danh thơm, lập quốc uy cho Đại Tống, không khâm phục cũng không được. thân binh lấy một địch trăm, mỗi một người đều là cao thủ do tự tay hắn đề bạt. Thiện binh thiện chiến, là tướng tài khó cầu trên đời. Công Tôn Sách không giống với những thư sinh khác, y hiểu rất rõ đối với một quốc gia mà nói quân sự mạnh yếu có bao nhiêu quan trọng, bởi vậy cũng hiểu rất rõ đối với Đại Tống mà nói Bàng Thống có bao nhiêu quan trọng.
Lúc này Bàng Thống lại quay về kinh thành ở một khoảng thời gian ngắn. Khi đó nhóm của Bao Chửng vẫn còn ở kinh thành, mắt của Công Tôn Sách vẫn còn mù. Triệu Trinh nhận được tấu chương của Bàng Thống nói là muốn về thăm cha mẹ, hắn liền ăn ngủ khó yên. Bao Chửng là tri kỷ không sai, đáng tiếc hắn đơn thuần, không hiểu chính trị. Công Tôn Sách là nhân tài về chính trị, đáng tiếc vào lúc ấy Triệu Trinh vẫn chưa khai thác điểm này, chỉ cùng Bát Hiền Vương bàn bạc. Không để hắn về chắc chắn không thỏa đáng, Thái sư sẽ kháng nghị đầu tiên. Thả hắn về, lại vừa phái người thay thế, để ngừa việc hắn mang binh mã đến.
Không ngờ tới lần này Bàng Thống quay về kinh, chỉ dẫn theo mười mấy Phi Vân Kỵ, là chân chính về hưởng thụ thiên luân kèm tầm hoa vấn liễu. Theo tin báo, hắn cùng một danh kỹ hoa danh là Tứ Đức cô nương rất hòa hợp, có khi mấy ngày mấy đêm ở trong thanh lâu, vui đến quên cả trời đất. Không nhớ đến Thái sư phủ, cũng chẳng nhớ đến phủ Tướng quân được ngự ban.
Triệu Trinh yên tâm, ngày nghe thấy mấy lời nhiều chuyện, cơm cũng ăn nhiều hơn một chén. Mà Công Tôn Sách nghe thấy chuyện này, tức đến mức sắc mặt đại biến.
Y còn cho rằng Bàng Thống là một nhân vật, kết quả mới đánh thắng vài trận, liền bắt đầu sống cuộc sống xa họa trụy lạc của lão đầu. Thất vọng, thật thất vọng. Nhưng mà y mơ hồ cảm thấy không thích hợp, dường như Bàng Thống không phải là dạng người đó, không phải nói hắn sẽ không đi miên hoa túc liễu, nam nhân này mà… mà là nói, Bàng Thống hắn sẽ không vì nữ nhân, mà buông bỏ khát vọng.
Sự ăn ý lý giải cùng tín nhiệm giữa Công Tôn Sách và Bao Chửng, là thời gian xây dựng mà thành. Tâm hữu linh tê giữa Công Tôn Sách và Bàng Thống, lại là linh tê chân chính. Cho dù xa cách bao nhiêu năm, cho dù đôi bên thay đổi như thế nào, y chỉ cần nhìn một cái là xem nhìn thấu hắn. Mặc dù mắt y hỏng rồi không nhìn được nữa, dùng tai nghe, cũng có thể nghe ra chút bất thường.
Chuyện cần nhắc đến ở đây là, lúc nhận được mấy lời nhiều chuyện này Bao Chửng cũng ở đó. Nhưng mà tâm tư của Bao Chửng không bì kịp Công Tôn Sách tinh tế, cho nên căn bản Bao Chửng không nghe thấy, thật ra nghe thấy được, cũng gió thoảng qua tai quên mất.
Bàng Thống miên hoa túc liễu, quả thật có dụng ý miên hoa túc liễu của hắn. Điểm này sẽ không nói rõ, chuyện của Linh nhi, chuyện Tây triều, mọi người đã biết. Về phần một ít ẩn tình khác, kẻ hèn này sẽ giải thích tinh tường trong phiên ngoại sau này. Đã nói qua hướng hành văn chính không thể loạn, đến chỗ này loạn rồi, lại loạn nữa thì không được.
A ~ chỗ này có vị cô nương hỏi Bàng Phi Yến và Công Tôn Sách ngụy Bàng Sách kết quả thế nào, phần diễn của Phi Yến còn hay không. […] Nếu Bàng Tam tiểu thư ở cổ đại biết, biết vậy mà vẫn có người nhớ thương phụ nữ trong sáng tác đam mỹ, nhất định sẽ xuyên không mà đến cảm tạ cô nương ngươi!
(m sẽ chủ động cắt bớt những phần tác giả lảm nhảm =)) k ảnh hưởng tới cốt truyện)
Bàng Phi Yến thích Công Tôn Sách, tất cả mọi người đều biết, ngay cả Bàng Thái sư cũng biết. Đối với chuyện này Thái sư cũng “tâm tình thật mâu thuẫn”, một mặt cảm thấy đây là duyên phận chưa dứt với Công Tôn (không phải Công Tôn này, là Công Tôn kia), mặt khác lại cảm thấy hời cho nữ nhân sinh tên nhãi con này (là Công Tôn này). Mâu thuẫn, thật mâu thuẫn. Chuyện này gác lại sẽ nói trong phiên ngoại.
Bàng Thống là người cuối cùng biết muội muội của hắn thầm mến Công Tôn Sách. Biết từ miệng của mẫu thân, hơi hơi chịu chút kinh ngạc. Cái này người ta gọi là huyết mạch tương liên, người mà Bàng Thống hắn cảm thấy có hứng thú, muội muội của Bàng Thống hắn, cũng sẽ cảm thấy có hứng thú, có hứng thú đến sau này, trở thành thích, chuyện này chẳng có gì ngạc nhiên. Bản thân Công Tôn Sách lớn lên rất thu hút người, giọng điệu nho nhã cũng thu hút người, bất kể nữ nhân nào thích y, đều không kỳ lạ.
Nhưng mà tâm tình của hắn một chút cũng không mâu thuẫn. Hai người bọn họ muốn ở chung một chỗ, Bàng Thống chỉ có hai chữ: Mơ tưởng. Trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, tính ra cũng là quen biết nhiều đời, tại sao mơ tưởng? Hắn cũng nói không nên lời, tóm lại là có hắn ở đây, chuyện này không có khả năng. [=)))]
Vài lần bóng gió khuyên bảo không có kết quả, rốt cuộc hạ nhẫn tâm. Một đêm nọ trăng sáng sao thưa, hắn mời muội muội đến phủ Tướng quân dạo chơi hoa viên. Tựa như khi còn nhỏ, Phi Yến bóc quả quýt líu ríu ồn ào không ngừng, Bàng Thống dù có nghe hay không, cũng kiềm chế sự nhàm chán, cưng chiều nàng bầu bạn với nàng.
Cô gái đang trong tình yêu, cho dù nói đến chủ đề gì, cuối cùng cũng phải dẫn dắt đến trên người tình lang. Bàng Thống chính là chờ điều này, hắn cho lui tôi tớ, thâm trầm nhìn Phi Yến. (diễn sâu =))))
Phi Yến nói: “Ca ngươi làm sao vậy?”
Bàng Thống hỏi: “Ngươi thật sự thích Công Tôn Sách?”
Phi Yến đỏ mặt, nũng nịu ngượng ngùng, không cho câu trả lợi chính diện, chỉ nói: “Hắn mù, nhưng người giống như hắn, mù cũng là nhân tài kiệt xuất tài đức tuấn tú. Ta không chê hắn. Về phần cái tên Lục Tương Tương hứa hôn trong bụng mẹ kia, hừ…”
“Mắt mù cũng được, hứa hôn cũng được, ngươi nhìn trúng ai, dù sao cũng không làm khó được cha và ta.” Bàng Thống thở dài: “Không nói điều này. Loại chuyện này, vốn dĩ không nên từ người làm ca ca là ta mà nói. Nhưng mà cha hắn thường hay ở triều đình, không biết chuyện bên ngoài, mẹ là nhân gia nữ tắc, lại càng không biết.”
Phi Yến mở to đôi mắt tối đen như mực, chờ câu sau của hắn. Nhưng Bàng Thống lại không muốn nói quá sâu.
“Công Tôn Sách và Bao Chửng qua mấy ngày nữa mới đi, ngươi tự mình đến nhìn đi, ngươi nhìn hai người bọn họ, thì sẽ biết. Đó quả thật là…” Lại một tiếng thở dài: “Ngươi chính là muội muội ruột của ta a.”
Nói hết như thế, không nói nhiều nữa. Bàng Thống rời nhà nhiều năm, ở trong quân doanh luyện ra một thân phong thái không giận tự uy, không phải là Nhị ca nàng có thể ôm cổ làm càn. Phi Yến cũng không hỏi nhiều, do Phi Vân Kỵ hộ tống về phủ Thái sư. Ngày hôm sau nàng dậy thật sớm, chạy tới nhìn lén Công Tôn Sách.