Nửa thân kia của Bao Chửng cũng lách ra từ sau cửa vòm. Bàng Thống mê tình Công Tôn Sách, tính cảnh giác ngàn tôi trăm luyện trên chiến trường đều yếu đi. Không thể phát hiện Phi Vân Kỵ số 囧囧 đi tiểu đêm có thể tha thứ, người ta là tinh anh, công phu rất cao mà. Nhưng mà ngay cả Bao Chửng không có công phu đứng cách mấy trượng rình coi cũng không phát hiện được, cái này thuộc sai lầm cấp thấp.
Bàng Thống thầm than trong lòng: Cái gọi là hồng nhan họa thủy, đều nhất định có đạo lý.
Hai điểm ma trơi của Bao Chửng cố định ở trên người Công Tôn Sách, trong thanh âm trầm lắng: “Tướng quân đây là…”
Bàng Thống không giải thích không khẩn trương, rất mặt dày rất trong sáng vô tư nói: “Ngươi tới rất đúng lúc, đem Công Tôn Sách về đi.”
Bao Chửng thấy nhiều xú nam nhân có ý đồ mưu ma chước quỷ đối với Công Tôn Sách, cho nên rất quen thuộc kiểu ánh mắt cởi áo Công Tôn, tháo dây lưng Công Tôn này của Bàng Thống. Mấy tên nam nhân kia ngại thân phận Tri phủ công tử của y, đa số đều là ý dâm. Một số ít tăng lên đến trình độ nhìn gian, đều bị ác ý tay không vỡ gạch của Triển Chiêu uy hiếp. Vốn tưởng rằng Công Tôn Sách càng lớn, hiện giờ còn làm quan, những người như thế không còn nữa chứ? Còn chưa kịp mừng cho y, lại tới phiên người này. Đây chẳng những nhìn, còn ôm. Triển Chiêu lại không có ở đây. Cho dù ở đây, loại tạp kỹ đập vỡ gạch, Bàng Thống còn không để vào mắt, chưa biết chừng phải đánh một trận. Hai nam nhân vì Công Tôn Sách đánh nhau, vậy Công Tôn Sách nhất định sẽ tạc mao…
Bao Chửng cố gắng hết sức lấy giọng điệu sắc bén, đứng ra giữ gìn danh dự của bạn thân: “Công Tôn Sách ta nhất định phải đưa về, nhưng mà, Tướng quân đây là…” Ý của Bao Chửng là, chuyện này đã bị bắt tại trận rồi, chẳng lẽ không cần giải thích sao? Thật sự không cần giải thích sao?
Cho nên nói, tên Bao Chửng này, rất ngốc rất ngây thơ. Hắn tưởng là phá án sao, tìm được sơ hở liền phán hình phạt. Loại chuyện kia giữa hai người (không nên hỏi loại chuyện kia là loại chuyện nào), chỉ có trời biết đất biết Phi Vân Kỵ số 囧囧 biết, tùy tiện bịa lời nói dối liền cho qua.
Bàng Thống nhướng lông mày nói dối: “Bản Tướng quân đang thảo luận chỗ sơ hở của thư nghị hòa Tống Liêu cùng Công Tôn đại nhân, sao, việc công của Công Tôn đại nhân, Bao công tử cũng phải hỏi tới?”
“Bàn việc công, bàn đến hôn mê sao?”
“Không phải hôn mê, là say. Lúc Công Tôn đại nhân tới tìm ta đã say rồi. Về phần tại sao say, nên hỏi các ngươi a. Công Tôn Sách thân là Lễ bộ thị lang, trong lúc đảm nhiệm chức trách lại hoa tửu đến say. Chậc… ngươi nói nếu Hoàng đế biết, có thể cách chức hắn hay không?”
(uống rượu có kỹ nữ hầu hạ)
Bao Chửng không nói gì, chỉ có hai ánh mắt sáng ngời lướt vài lần trên người của Bàng Sách. Dẫu Bàng Thống nhãn lực hơn người, cũng không thấy rõ trong đêm tối trên gương mặt đen của Bao Chửng là biểu tình gì.
Bao Chửng im lặng đỡ lấy Công Tôn Sách, đương nhiên không phải bế ngang, nếu bàn về sức lực, hắn không thể mạnh hơn Công Tôn Sách bao nhiêu. Gian nan giữ thẳng Công Tôn Sách, để cho y dựa vào trên vai mình, sau đó phát hiện hai người không có cách nào đi được. Không có ai hỗ trợ, muốn cõng cũng không cõng được.
Bàng Thống khoanh tay nhìn Bao Chửng lăn qua lăn lại, cuối cùng như trong dự kiến, đợi đến khi hắn xấu hổ nói: “Vẫn là làm phiền Tướng quân…”
Ôm Công Tôn Sách quay về Phong Nguyệt lâu. Trên đường đi Bao Chửng nói: “Tướng quân đi đến chỗ nào?” Bàng Thống nói: “Đưa hắn về phòng.” Lời vừa nói ra liền phát hiện bất thường, Bao Chửng bên kia dường như biết được điều gì mỉm cười. “Triển Chiêu đã ngủ say, đừng kinh động hắn, đêm nay Công Tôn Sách ở trong phòng của ta.” Câu nói này một chút ý xấu cũng không có, ngay thẳng đến mức Bàng Thống cũng không có ý hiểu lầm bọn họ điều gì.
Đặt Công Tôn Sách trên giường của Bao Chửng, Công Tôn Sách ngủ say, từ hồ ly biến thành con thỏ, Bàng Thống còn muốn nhân lúc có ánh đèn mà nhìn nhiều thêm một chút, Bao Chửng liền vươn tay thả rèm xuống. Cung kính nói: “Bàng Tướng quân, mời.” Mời cái liền mời hắn ra xa Phong Nguyệt lâu hơn mười trượng.
Bàng Thống có một cảm giác vớ vẩn như là lừa lấy con gái của người khác còn chưa kịp phong lưu đã bị cha mẹ đuổi đến, sau đó bị đốc thúc trả lại rồi bị đuổi ra khỏi nhà. [=))]
Bao Chửng hắn thì tính là gì của Công Tôn Sách a?
Mười vạn phần không vui.
Không quá hai canh giờ nữa, trời sẽ sáng, trước hừng đông, có người đến gõ cửa phòng Bao Chửng. Bao Chửng nửa đêm quấy rối chuyện tốt của người ta, lúc này đang ngủ ngon, thật sự không muốn tỉnh dậy. Lúc trước cùng giường với Công Tôn Sách, giấc ngủ của Công Tôn Sách rất nông, có chút động tĩnh đều là Công Tôn Sách dậy. Bây giờ Công Tôn Sách say chết rồi, liền đến phiên hắn.
Xê dịch cánh tay của Công Tôn Sách gác lên ngực hắn, sau đó nhét kỹ góc chăn cho y, khoác áo dậy mở cửa. Ngoài cửa một hắc nam nhân không quen biết đang đứng.
Nam nhân nói: “Đây là Tướng quân của chúng tôi đưa cho Công Tôn đại nhân.” Rất có kính ý dùng hai tay đưa qua một bao vải. Bao Chửng nói cảm ơn, buồn ngủ mơ hồ tiếp nhận.
Đến khi Bao Chửng ngủ bù đủ tỉnh lại, Công Tôn Sách còn chưa tỉnh. Bao Chửng xuống giường, trông thấy bao vải mỏng trên bàn kia, loại vải ngoài của cái bao, bằng tơ, in hoa, so với chất liệu quần áo trên người của hắn quý giá gấp năm trăm lần. Hắc y nhân kia nói, là “Tướng quân” đưa cho “Công Tôn đại nhân”. Bao Chửng rốt cuộc không nhịn được mở bao vải ra nhìn.
Bên trong là một bộ y phục xanh nhạt, vạt áo viền hoa thêu màu lục, áo trong đai lưng áo ngoài vải sa mỏng, mọi thứ đều đủ, tinh xảo vô cùng. Quần áo đẹp không nói, chất liệu vô cùng tốt, mềm mại thoáng khí không nhăn, là loại Công Tôn thiếu gia mặc từ nhỏ tới lớn mà Bao Chửng nhận chút ban thưởng của Hoàng Thượng mới mặc được. (bà dìm Đại Bao quá lố hà ==”)
Trong khoảng thời gian ngắn, tế bào trinh thám hoạt động dữ dội, nhớ đến mùi hoa quế trên người Công Tôn Sách và bình rượu hoa quế rõ ràng chỉ còn nửa bình của Bàng Thống, nhớ tới một màn tối hôm qua, còn nhớ đến Bàng Thống vui vẻ ôm Công Tôn Sách đi thẳng về phòng của y, nghĩ đến tính quái gở không phải áo xanh áo trắng không mặc của Công Tôn Sách.Vậy giống như phá án, nhân chứng vật chứng đều có đủ, trong chớp mắt liền hiểu thấu.
Bao Chửng giơ y phục của người ta lên tâm loạn như ma. Công Tôn Sách ở trên giường đã tỉnh, vừa tỉnh liền gọi: “Triển Chiêu!”
Bao Chửng vô thức đáp: “Ơi!”
Công Tôn Sách quay đầu lại thấy hắn, nói ta gọi Triển Chiêu ngươi ơi cái gì, sau đó tỉnh táo lại, nhìn quần áo trong trên người của mình và Bao Chửng, nhìn quay bốn phía: “Sao ta lại ở đây?”
Bao Chửng trả lời một nẻo: “Tối hôm qua ngươi đi đâu?”
Công Tôn Sách say không phải điên, có thể không nhớ rõ tối qua sao, không những nhớ rõ, mà quả thực là rõ rành rành trong mắt, ánh trăng mũi kiếm lời nói tiếng cười, trong lòng lập tức lại trúc trắc. Úp úp mở mở nói: “Ta… ngày hôm qua ta có chút say, ở trong sân hóng mát…”
Bao Chửng dùng giọng điệu thấm vấn vụ án hỏi: “Một mình ngươi?”
Công Tôn Sách liếc hắn một cái: “Nói thừa!”
Trong chớp mắt tim của Bao Chửng vỡ thành từng mảnh từng mảnh, vỡ thành một đống thủy tinh trên mặt đất, chân trần giẫm lên vừa đâm vừa đau vừa lạnh. Hắn đau thương buồn bã nghĩ: Hắn gạt ta, hắn gạt ta, hắn gạt ta… Giữa chúng ta chưa từng có bí mật, xa cách hai năm, vậy mà lại nảy ra bí mật lớn như vậy. Tại sao hắn phải gạt ta? Sao hắn có thể gạt ta chứ! Hay là, hắn thực sự cùng Bàng Thống…!!!
Tiếng lòng này rất giống tiếng lòng của bà vợ tóm được ông chồng nuôi vợ bé ở bên ngoài trong phim tám giờ. Mà sự khác biệt của tình bạn bè thân thiết và tình yêu tan vỡ cũng ở trong này, bà vợ bị lừa gạt có thể sẽ tranh cãi ầm ĩ cho hồ ly tinh một cái tát. Nhưng là bạn bè của Công Tôn Sách, là Bao Chửng hiểu Công Tôn Sách nhất thế giới, hắn chỉ có thể dùng trái tim mềm mại nhưng cứng cỏi của mình im lặng thừa nhận sự bất công của y với tình bạn… (căn bản là k dám tát “hồ ly tinh” kia thôi =))))
Đoạn này, ách… chính là muốn giải thích, Bao Chửng quá hiểu Công Tôn Sách là kiểu người biệt nữu dễ dàng thẹn quá thành giận thế nào. Chuyện y không muốn nói, chuyện y không muốn người khác biết, hắn tốt nhất đừng hỏi. Hỏi ra rồi y có thể mấy ngày liền mỗi ngày canh giờ trưng ra bản mặt nghiêm nghị, ai chịu nổi a. Không nói thì không nói, ai thích biết chuyện của hai người. Cái đó người ta gọi là, con lớn rồi, không theo mẹ nữa…
Bao Chửng không nhạy bén ở phương diện tình yêu nam nữ, nhưng không phải không nhạy bén đối với tính tình của Công Tôn Sách, chỗ nào là địa lôi, chỗ nào là nói nhẹ, chỗ nào phải cẩn thận chầm chậm, hắn rất hiểu. Cho nên, có những chuyện hắn sẽ nhiều chuyện với Triển Chiêu cùng nhau chê cười y, bức y đến mức túng quẫn, có những chuyện, vĩnh viễn sẽ không làm như vậy.
Đầu óc Công Tôn Sách bỗng nhiên thanh tỉnh, hỏi: “Ta quay về đây như thế nào?”
Bao Chửng nói: “A? À… ta… buổi tối trở về phòng, ngươi đã… ở đây.”
Ký ức cuối cùng của Công Tôn Sách rõ ràng là ở cùng Bàng Thống. Y nhíu mày, cũng dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân hỏi: “Một mình ta?”
Bao Chửng cũng liếc y một cái: “Nói thừa.”
Sau khi say đi rẽ hướng cũng có, Công Tôn Sách không đấu khẩu với hắn, đứng dậy mặc quần áo. Bộ y phục màu trắng vừa sờ liền thấy bẩn, tối hôm qua cọ lên trên tường, màu trắng không chịu bẩn nhất. Y nhìn chăm chú bộ y phục trong tay Bao Chửng, kiểu dáng màu sắc kia, là thuộc về riêng một mình Công Tôn công tử y, giật qua so lên trên người.
“Cho ta a?”
Bao Chửng nói: “A? À… ừ…”
Công Tôn Sách hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi cho?”
Bao Chửng nói: “A? À… ừ…”
Công Tôn Sách càng hoài nghi: “Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện mua quần áo cho ta a?”
Bao Chửng oán hận mắng trong lòng, nói ngươi và Phi Tinh Tướng quân kia thông đồng cấu kết không muốn cho người ta biết ta không vạch trần ngươi xem như ta tốt bụng, sao còn buộc ta che lấp cho hai người các ngươi. Hắn ấp ấp úng úng nói: “À… ta thấy ngươi nhiều ngày như vậy chưa thay y phục, chẳng phải sợ ngươi không quen sao. Hơn nữa ngươi đường đường là một Thị lang, càng không thể mặt xám mày tro trở lại kinh thành.”
Công Tôn Sách xóa đi lòng nghi ngờ, mặc lên trên người từng cái từng cái, vừa mặc vừa khen ngợi: “Không tồi a Bao Chửng, trước kia ngươi mua quan tài cho ta, lại mua quần áo cho ta. Ở Phong Nguyệt lâu học được cách chăm sóc người khác a!”
Bao Chửng thở phì phì lầm bầm: “Ta không chăm sóc người khác lúc nào a ta không chăm sóc ngươi có thể lớn như vậy sao?”
Đầu mi Công Tôn Sách khẽ động, nói người thầm thì cái gì vậy? Bao Chửng nói đâu có, ta khen ngươi mặc đẹp.
Công Tôn Sách nói: “Đó là tất nhiên, bản công tử mặc cái gì cũng đẹp.”
Công Tôn Sách mặc bộ quần áo này, là đẹp cực kỳ. Bao Chửng đã sớm quen y luôn yêu nghiệt thuần khiết như vậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm. Y phục màu xanh biên biếc như tích tụ nước dài đến mắt cá chân, bên ngoài phủ một tầng sa mỏng như sương xanh nhạt trong suốt. Quần áo tôn lên con người, người càng tôn lên quần áo. Xanh xanh biếc biếc mờ mờ ảo ảo thanh thoát như tiên duyên dáng thon gầy. Vì thế cả người giống như trúc diệp thanh từ trong nước ngoi lên, mà còn là trúc diệp thanh thành tinh…
(rắn lục =)))))
Đây là so sánh của Bao Chửng hắn đối với bạn thân, rõ ràng trình độ văn học không bì kịp với kẻ hèn này. Trúc diệp thanh là cái gì, đó là rắn a, có thể so sánh Công Tôn công tử với rắn sao, đây chẳng phải thiếu đạo đức sao. Đổi lại nói, Công Tôn công tử mặc bộ y phục này, tựa như phường chức nương hỗn độn trong gió đêm mùa hè… A? Phường chức nương là cái gì? Lên thuyền một chút sẽ biết thôi ~ đó là cảm giác màu lục trong suốt, thân hình chỉnh chu. Giống, thật sự rất giống…
Chắc chắn sau khi Hủ Trúc tìm hiểu phường chức nương là cái gì, sẽ lôi tác giả vào trong hậu trường uốn nắn.