Công Tôn Sách mặc xong, vô cùng vừa lòng. Khen Bao Chửng biến mất hai năm phẩm chất tu luyện đều đi lên, màu sắc tốt, kiểu dáng tốt, chất liệu tốt, mọi thứ đều tốt, duy nhất một khuyết điểm nhỏ, là dường như hơi lớn một chút. Chẳng lẽ cách hai năm, Công Tôn Sách y sẽ lại phát triển thêm sao?
Bao Chửng được y khen một trận mãnh liệt, miễn cưỡng cười, cũng không cảm thấy vui vẻ. Vốn dĩ, đây không phải khen hắn, nhận công lao thay người ta, trong lòng cực kỳ hư hão. Nhìn chằm chằm vào thân ảnh xanh biếc của Công Tôn Sách, Bao Chửng bỗng nhiên quát: “Đợi đã đừng động đậy!”
Công Tôn Sách ngưng lại: “Làm sao vậy?”
Bao Chửng nhìn y từ gần đến xa mấy lần, lại lật quần áo của y từ trong ra ngoài mấy lần. Sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi buồn nôn trong ngực, giống như ăn bánh bao nhanh quá bị nghẹn. Nhưng mà cái nghẹn này, cũng là không nuốt xuống nổi.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Công Tôn ta phát hiện, quần áo này thật ra cũng không phải là rất thích hợp với ngươi…”
Công Tôn Sách nói: “Ai ~ lớn chút cũng không sao, ta rất thích.” Vỗ vai hắn: “Cảm tạ a. Ngươi mau mặc quần áo đi, ta ở sảnh trước đợi ngươi.”
Bao Chửng nhìn bóng dáng y sầu não: “Ta không phải có ý đó…”
Lúc điểm tâm quần áo mới của Công Tôn Sách thành công khiến cho quần chúng nhân công trong Phong Nguyệt lâu xôn xao. Người này khen chất liệu tốt, người kia khen màu sắc đẹp, tiến lên ba chân bốn cẳng sờ nắn bộ quần áo màu xanh này. Người có tật khiết phích, không thích bị người ta chạm. Nhưng mà không dễ trở mặt với các nữ hài tử, Công Tôn Sách đau khổ chịu đựng.
Thật ra các nàng làm gì nhìn trúng chất liệu vải này, Song Hỷ trấn cũng coi như trọng trấn mậu dịch Tống Liêu, có thể chưa thấy qua loại vải này sao? Công Tôn đại nhân muốn đi rồi, mượn cơ hội này sờ nhiều vài lần là chính đáng, năm nào tháng nào mới có thể chạm tới nam nhân suất như vậy a! [=)))]
Tiểu Man nhìn nhìn (vuốt vuốt), phát hiện chỗ không thích hợp: “Ai, các ngươi có thấy, bộ y phục này của Công Tôn công tử rất quen mắt hay không?”
Các nữ tử lui vài bước nhìn xa, đều gật đầu: “Là có chút… rất giống đã gặp qua đâu đó…”
Công Tôn Sách cúi đầu nhìn chính mình: “Có sao?”
Triển Chiêu nuốt xuống một miệng bánh bao nói: “Ai! Nói như vậy, ta cũng thấy…”
Bao Chửng lập tức nhét một cái bánh bao vào miệng của Triển Chiêu: “Mau ăn mau ăn, còn phải gấp rút lên đường. Cái kia, Tiểu Man, mang cho ta nhiều bánh bao chút a ta ăn trên đường, nhân gì cũng phải có.” Thành công chuyển hướng lực chú ý của các nữ nhân.
Công Tôn Sách nghi hoặc lại cúi đầu nhìn kỹ bộ quần áo này lần nữa, nhưng vẫn cứ không nhìn ra cái gì. Điều này có ý giống như mắt không nhìn thấy lông mi, người thường không nhìn rõ những thứ gần mình nhất. Nếu có thể tìm người mẫu đến thử y phục này, lại lui ra sau vài bước nhìn xem, cẩn thận như Công Tôn, nhất định sẽ phát hiện: Kháo! Đây chẳng phải kiểu dáng quần áo của Bàng Thống sao?
Đúng vậy. Đây đúng là kiểu dáng y phục của Bàng Thống, ngoại trừ màu sắc và hoa văn viền khác nhau, những cái khác giống nhau như đúc. Vốn dĩ, là do một thợ may làm ra. Bàng Thống phải từ biên ải quay về kinh thành, dù sao cũng phải chuẩn bị chỉnh chu đi gặp cha mẹ của hắn. Vội vàng may mấy bộ cẩm y, thợ may đem quần áo đã may xong đến giao hàng, hắn nhìn thấy, chế tác thiết kế thật đúng là khá tốt, bên ngoài phủ một tầng vải mỏng mênh mông như sương, đặc biệt làm hắn nhớ đến một người.
Phất tay lên, nói: “Theo kiểu dáng này, làm thêm một bộ.
Thợ may nói: “Vẫn là màu đen?”
Bàng Thống nói: “Xanh lá đi, phải non một chút giòn một chút.”
Non một chút giòn một chút, hắn tưởng chất liệu này là dưa leo sống chắc. Thợ may đổ mồ hôi lạnh: “Chỉ sợ Tướng quân không thích hợp với màu xanh…”
Bàng Thống cười: “Ai nói là ta mặc, ta tặng người khác, dáng dấp của người nọ sao…” Hai tay vung lên ra dấu: “Cao xấp xỉ như vầy… nhưng mà hai năm nên cao lên rồi, người xem rồi nới rộng vài tấc đi.”
Bàng Thống rất để mắt tốc độ lớn lên của Công Tôn Sách, hắn không nghĩ đến người ta không có cao tới như vậy. May xong y phục màu xanh lá Bàng Thống giũ ra nhìn, vui vẻ, lúc trước thật không để ý, bây giờ so sánh hai bộ, chẳng phải làm thành một đôi với y phục của mình sao? Tốt. Thật tốt. Vậy càng phải đưa cho Công Tôn Sách.
Nhiều năm không gặp, quà tặng Bàng Thống đưa cho Công Tôn Sách, lại là một bộ y phục. Có một câu nói rất hay a, nam nhân tặng y phục cho nam nhân, là vì muốn tự tay cởi nó ra. Bàng Thống có phải có ý nghĩ vừa phong lưu vừa hạ lưu như vậy hay không, kẻ hèn này không thể biết được.
Mang theo bộ y phục màu xanh này bên người, nghĩ đến kinh thành sẽ phái người đưa đến Thị lang phủ cho y. Nhưng mà đêm qua ôm Công Tôn Sách trở về phòng, phát hiện áo trắng của y bẩn rồi. Trước khi rạng sáng đi trước một bước, kêu Phi Vân Kỵ đưa qua cho y. Dù sao nhìn cái cười có phần mang theo thâm ý kia của Bao Chửng, tám phần là hiểu rồi. Hiểu thì cứ hiểu đi, cũng không che giấu nữa.
Bao Chửng hiểu cái gì nha, hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ hiểu rằng Bàng Thống dường như có sắc tâm với Công Tôn Sách, Công Tôn Sách dường như lại không muốn người ta biết Bàng Thống có sắc tâm với y. Bao Chửng là người rất CJ (thuần khiết) rất trì độn a, hoa đào rơi trên người hắn hắn cũng không biết, có thể hiểu chuyện người khác sao?
Vì thế Công Tôn Sách bị che mắt, mặc cái bộ y phục tình nhân làm cho Bao Chửng nôn muốn chết này, trèo đèo lội suối, về tới nơi Bàng Thống đang đợi — kinh thành.
Vào kinh thành còn chưa kịp rửa cái mặt, Hoàng Thượng đã phái người gấp gáp chặn ba người bọn họ ở ngay trên phố. Cho dù là trong lòng bất cứ ai, ba người bọn họ giống như ba viên sơn tra đường dính dính mật trên một cây que không thể phân ra. Muốn ăn một viên trong ba viên, hai viên còn lại nhất định chạy không được.
Bao Chửng hai năm không gặp Hoàng Thượng, rất nhớ hắn, trong lòng có một phần bức thiết âm ỷ. Hắn nói: “Vậy, cứ đi thôi.”
Đi đến hoàng cung rẽ một cái, rẽ đến phòng tiếp khách chuyên dụng của Bàng Thái sư. Ngay ánh mắt đầu tiên Công Tôn Sách bước vào phòng liền nhìn thấy Bàng Thống. Y Phục viền lông ở vạt áo, đối diện với sứ đoàn nước ngoài lại tùy tiện chẳng để tâm ngồi trên ghế, chỉ thiếu điều bắt chéo chân. Người này, ở Song Hỷ trấn còn có vài phần khí khái tướng quân, trở lại kinh thành tẩy sạch gió cát thay y phục, liền trở lại bộ dáng phong lưu linh hoạt của nhiều năm về trước. Mà cách ăn mặc như vậy, quả thật thần vận thanh hoa hơn rất nhiều so với khi ở Song Hỷ trấn.
Công Tôn Sách vào phòng, Bàng Thống cũng nhìn thấy y đầu tiên. Bộ y phục xanh biếc kia mặc ở trên người, mờ mờ ảo ảo, quả thật rất đẹp. Đáng tiếc hôm nay hắn không mặc bộ đen kia đến, nếu không, hắc…
Trước đã nói qua, Bàng Thống là người vô pháp vô thiên trong Bàng gia. Hắn cũng chẳng sợ mặc bộ y phục tình nhân đến lại cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mãnh liệt Công Tôn Sách như vậy, sẽ làm cho lão nhân gia nhà hắn phát hiện sơ hở. Người làm cha khác không dám nói, người cha Bàng Thái sư này, nhất định có thể phát hiện sắc tâm mắt của con trai, người từng trải mà!
Chính hắn vào lúc Công Tôn Sách bước vào, cũng nhịn không được mà nhìn nhiều hai lần. Nhưng mà nhìn sẽ bực, còn không bằng không nhìn. Lông mày cái mũi và bờ môi, cmn càng lớn càng giống nữ nhân đã chết kia, môi mỏng cằm nhọn, giống cả một bộ bạc mệnh. Nhưng mà cũng may ở khí chất có chút hương vị giống như cha nó thời còn trẻ. Giống như có minh châu bên cạnh, chiếu sáng con người. Đôi mắt kia, cũng giống cha nó.
(ý giống như gần mực thì đen gần đèn thì sáng)
Bàng Thái sư xuân tâm khoan thai nhộn nhạo, cũng không quên chính sự. Chính sự chính là chỉnh Bao Chửng, gia tăng áp lực vô hình cho hắn, tăng cường cảm giác áp bức khi làm nhân vật phản diện của mình, đừng vừa mới đi hai năm, quay về đã quên mất Bàng Thái sư hắn là ai.
Thái sư nói: “Nếu ngươi chết ở trong tay người khác, vậy lão phu sẽ hối hận cả đời.”
Bao Chửng nói: “Để đáp tạ ân sủng của Thái sư, ta nhất định nhảy nhót vui cười chăm sóc lúc lâm chung cho lão nhân gia ngài…”
Bàng Thống cảm thấy bất ngờ nhìn về phía Bao Chửng, nghĩ ngươi cùng ta nói chuyện là bộ dạng tiểu tức phụ nén giận, tại sao với cha ta lại không biết tôn kính người già chứ? Thì ra miệng lưỡi của ngươi rất biết ăn nói a ~ thú vị thật thú vị.
Công Tôn Sách cũng trách cứ nhìn thoáng qua Bao Chửng, nghĩ ngươi và Bàng Thái sư là nhân dân mâu thuẫn nội bộ, lúc này có người Đông Doanh ở đây, các ngươi một già một trẻ đấu mồm mép, chẳng phải đem mặt mũi của Đại Tống vứt đến phía bên kia biển sao?
Sau đó Thái sư khiêu khích người Đông Doanh, bắt đầu ra một câu đố cân não cho Bao Chửng. […] Công Tôn Sách vừa nghe, đã nghĩ ra đáp án. Câu hỏi này không khó hơn câu hỏi thư nghị hòa của nước Liêu bao nhiêu, tưởng chừng như một bài lật ra từ trong sách. Y nghĩ ra đáp án liền yên tâm, thi từ ca phú không dám nói, về phương diện câu đố, Công Tôn Sách y nghĩ ra được, Bao Chửng không có lý nào không nghĩ ra được.
Bao Chửng phất tay, thành thục, giải câu đố ra. Đại Liêu cũng được Đông Doanh cũng tốt, những sứ đoàn ngoại quốc này đều nhàm chán như vậy. Trăm lần bẻ cũng không cong, càng chèn ép càng dũng mãnh. Biết thì tìm chuyện thêm bực, không biết còn cho rằng bọn họ là vai phụ cho Bao Chửng, tăng thêm quốc uy cho Đại Tống.
Bởi vì trình độ của kẻ hèn này trước sau đều dừng ở mức độ của An Quốc Thái đại nhân, vấn đề này không hiểu cũng không giải đáp được, chỉ số thông minh tuyệt diệu của Bao Chửng, kẻ hèn này khó mà nói. Trình độ trí lực của Bàng Thống hiển nhiên là cao hơn kẻ hèn này một chút, vì đáp lại phong thái của Bao Chửng mà vỗ tay nhiệt liệt.
Đối với hành vi phóng túng này của Bàng Thống, Công Tôn Sách cũng không muốn nhìn, nghĩ ngươi điên rồi, trước mặt người ngoại quốc ngồi cũng không yên khoa tay múa chân…
Bàng Thống làm khó Bao Chửng, thứ nhất là trút giận cho phụ thân, thứ hai là chọc Công Tôn Sách. Bản thân hắn khá là tán thưởng Bao Chửng, thậm chí còn có chút thích. Hắn nghĩ mục đích đánh giặc của hắn chính là chấn hưng uy phong của đất nước, bây giờ Bao Chửng không đánh mà thắng, liền thắng người Đông Doanh một trận, sao hắn không thích được.
Trong lòng Thái sư biết rõ loại câu đố này không đổ ngã được Bao Chửng. Lúc trước từng ra nhiều câu đố càng khó hơn nhiều cho hắn, cũng không đổ ngã được hắn, với chỉ số thông minh của người Đông Doanh, câu đố có thể khó bao nhiêu? Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, nên chèn ép, vẫn phải chèn ép: “Không ngờ chạy vặt ở trong kỹ viện, cũng có thể phát triển trí năng.”
Công Tôn Sách nhìn qua Bàng Thống, âm ỷ tức giận, dùng ánh mắt nói: Bao Chửng làm tạp vụ ở kỹ viện, là ngươi nói phải không?
Bàng Thống cười cười rất vô tội: Không có. Thật sự không phải ta.
Công Tôn Sách lườm: Ta tin ngươi mới lạ.
Đều nói tần suất bốn mắt nhìn nhau của Bao Chửng và Công Tôn Sách cao, cao đến mức làm người ta căm phẫn. Nam nữ nói chuyện tình yêu, ánh mắt cũng không giao thoa vương vấn không dứt như vậy. Một khắc nhìn không thấy ánh mắt đối phương, giống như không có cách nào sống được, giống như không sống nổi. Gặp phải chuyện khó làm, con ngươi giống như mọc ở trên người của đối phương. Đây là quan điểm của phần tử Bao Sách Sách Bao. Đương nhiên rất có đạo lý, cũng là sự thật. Mà trao đổi ánh mắt giữa Bàng Sách, là tâm tình thầm truyền đạt thầm tuôn ra như dòng thác. Người khác khó có thể phát hiện, bọn họ cũng sẽ không để cho người khác phát hiện, ánh mắt chạm một cái liền tránh, không để lại dư vị.
Sự khác biệt giữa hữu tình và gian tình, đại khái cũng là nằm ở chỗ này mà thôi.