Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai nguời tới quán trà gần nhất ngồi xuống. Bàng Thống xuất thân nhà quan, khá nổi bật giữa phố phường hỗn tạp, phong cách lời nói cử chỉ đều vô cùng tốt. Nói chuyện cười a, vẻ mặt thân thiện a, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể chiếm được hảo cảm của bất cứ kẻ nào. Đây coi như là một loại mị lực của tính cách.
Công Tôn Sách cũng là một phần tử trong “bất cứ kẻ nào”, chỉ trong chốc lát, đã trò chuyện với nhau rất vui. Công Tôn Sách ở Lư Châu đã có danh tiếng là thần đồng, tài học và tâm trí vượt xa bạn cùng tuổi, lại trời sinh một bộ ngạo khí tua tủa, người cùng thế hệ có thể nói chuyện với y chỉ được vài ba người. Thiếu niên trường kiếm trước mặt, cùng lắm chỉ hơn y không nhiều, trả lời đối ứng lại vừa hợp, thật có thể lọt vào mắt y.
Bàng Thống kêu hàng loạt điểm tâm và trà dùng tim sen chế biến. Công Tôn Sách hỏi: “Ngươi rất thích ăn tim sen?”
“Không phải ta ăn, là ngươi ăn.” Bàng Thống giải thích: “Mới vừa rồi công tử bị kinh sợ, ăn nhiều tim sen có thể an thần.”
Công Tôn Sách nghe vậy liền thu hồi vẻ mặt: “Chuyện vừa rồi, đừng nhắc lại.”
Bàng Thống cười nói: “Được. Không nhắc lại, không nhắc lại. Ta thấy công tử một thân khí độ thanh nhã, nói vậy chắc là xuất thân từ dòng dõi thư hương.”
Công Tôn Sách chắp tay, cười khó có thể nhận ra: “Huynh đài coi trọng rồi. Tại hạ Công Tôn Thúc Trúc.”
Công Tôn Gia Đinh đang im lặng sắp xếp điểm tâm cho tiểu thiếu gia, nghe đến đó ngừng tay, vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía công tử nhà mình.
Thiếu gia có tên Thúc Trúc từ lúc nào? Mình nhìn hắn lớn lên tại sao không biết? Cũng không nghe có người gọi a! Hắn đầy bụng nghi hoặc, bị Công Tôn Sách liếc mắt trừng một cái, không dám đặt câu hỏi.
Bàng Thống thu vào trong mắt động tác cái nhìn của hai chủ tớ bọn họ, điềm nhiên như không chắp tay đáp lễ: “Tại hạ họ Bàng. Cứ giống như lúc trước, gọi ta Bàng đại ca là được, hai chữ huynh đài, nghe thật hủ lậu.”
Công Tôn Sách giật mình nói: “A! Là Bàng nào?”
Bàng Thống nói: “Bàng của rồng thêm mũ. Cùng họ với Bàng Thái sư đương triều. Bàng Úy Ly.”
(Sách: 策 chiết tự ra thành trúc 竹 và thúc 束, Bàng: 庞 chữ long-rồng 龙 thêm bộ nghiễm 广 ở ngoài)
Công Tôn Sách ngạc nhiên nói: “Trong thiên hạ, vậy mà lại có sự trùng hợp như thế! Không biết Bàng đại ca và Thái sư…”
Từ khi Bàng Thái sư bắt đầu cầm quyền, tiếng xấu chưa kịp truyền bá, nhưng chức vị đã chấn động Đại Tống không người không biết không người không sợ. Nếu không cần thiết, Bàng Thống không muốn mang tiếng tăm của phụ thân đi kết giao với người ngoài.
Bàng Thống cười ha ha: “Hiền đệ nhìn xem, ta có giống như con của Bàng Thái sư?”
Công Tôn Sách ngừng một chút, cẩn thận nhìn kỹ Bàng Thống. Thần sắc phấn chấn mặt mày phong lưu, áo lụa màu nhạt như nước tôn lên làm cho người có thêm khí chất tươi đẹp. So với y, so với tất cả những con cháu nhà quan theo nề nếp cũ y quen biết khác xa một trời một vực, từ bụng ta suy bụng người, y cũng cười nói: “Không giống. Bàng Thái sư quyền cao chức trọng, chắn hẳn gia giáo rất nghiêm. Con cháu Bàng gia, nào giống Bàng đại ca tự tại tiêu sái.”
Vài năm về sau, Công Tôn Sách quen biết một con cháu khác của Bàng gia. Một cô gái vừa xảo quyệt vừa xinh đẹp lại dã man, chẳng những nửa đêm nửa hôm đi trên đường cái, mà còn không chút kiêng kỵ trộn lẫn trong đám nam nhân. Vì thế y sẽ nhớ đến người huynh đệ Bàng Thống lang bạt đầu đường đội lốt bình dân, cùng với nề nếp gia giáo tràn ngập nguy cơ của Bàng Thái sư….
Bàng Thống nghe Công Tôn Sách đọc rõ từng chữ “con cháu Bàng gia” cực kỳ khinh thường, nói: “Nhìn hiền đệ ngươi cũng là xuất thân thế gia, tại sao, dường như rất có thành kiến với con cháu Bàng gia a…”
Công Tôn Sách xua xua tay: “Ai, không thể so được. Nếu sau này ta có nhập sĩ làm quan, cũng phải học tập gian khổ mười năm tự mình thi được. Con của Bàng Thái sư, tương lai con nối nghiệp cha lên như diều gặp gió. Sao có thể giống như Bàng đại ca, thật sự bản lĩnh, thật sự tiêu sái, tính tình chân thật.”
Bàng Thống được Công Tôn Sách khen đến vui vẻ, dường như quên mất mình chính là con cháu Bàng gia sau này cần sự thịnh vượng của phụ thân không thể tránh khỏi, hắn mỉm cười rót cho y một ly trà hạt sen: “Người có bản lĩnh thật sự, tới chỗ nào cũng có thể phát triển. Còn người không có bản lĩnh, cho dù có lên như diều gặp gió, sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống thôi.”
Công Tôn Sách uống trà hắn rót, nói: “Nói thì là như vậy, nhưng mà con của Bàng Thái sư, ai sẽ quan tâm hắn có bản lĩnh thật sự hay không, ai sẽ đi thử thách năng lực thật sự của hắn. Chỉ cần có một phần ưu tú, cũng bị tâng bốc thành mười phần.”
Về vấn đề con của Bàng Thái sư có bản lĩnh thật hay không, Bàng Thống không muốn nói tiếp. Ở trong lòng nặng nề hừ một hơi dài cười một tiếng, hơn nữa bắt đầu nghĩ ra một nghĩa cử làm cho lão cha tức giận đến mức giậm chân làm cho mọi người xem là tấm gương của con cháu quan lại trong tương lai.
Hiện giờ nói gì cũng là giả, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn dùng năng lực của bản thân làm rung động tiểu mỹ nhân này.
“Nhưng mà tại sao hiền đệ lại lừa bọn họ, nói ta là con của Bàng Thái sư?”
“Trước khi ta đến kinh thành, có nghe cha nói quan lại trong kinh chức quyền của Bàng Thái sư là lớn nhất, dưới gối một nam hai nữ, con trai độc nhất đứng hàng thứ hai. Nếu hù dọa bọn họ, tất nhiên phải lấy thứ lớn nhất ra hù. Con của Bàng Thái sư, bọn họ cũng không thể quen biết.”
Bàng Thống không nghĩ tới xuất thân của hắn đã thuộc loại dùng để hù dọa mất máu bọn trẻ hư hung dữ, cảm xúc ngổn ngang không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng nếu dùng tên của Bàng Thống hắn mà không phải là “Nhị công tử của Bàng Thái sư”, nói không chừng hắn sẽ vui vẻ một chút.
“Lại nói, nghe giọng điệu lúc nãy của Bàng đại ca, chẳng lẽ thật sự quen biết Thường Thị trung?”
Bàng Thống cười cười: “Thường Thị trung, kinh thành có ai không biết?” Nói xong phát hiện ra ánh mắt nghi ngờ của Công Tôn Sách, hắn bổ sung: “Nghe chuyện phiếm nghe được chút chuyện trong nhà, không nghĩ đến có thể thật sự hù được bọn họ. Cũng may là hù được, nếu không như vậy, Công Tôn hiền đệ nên làm sao đây?”
“Ngươi hù không được bọn họ, đành phải đổ máu tại trận.” Bàng Thống nghe không hiểu. Công Tôn Sách lại liếc nhìn kiếm của hắn: “Chẳng phải Bàng đại ca muốn đến giúp ta sao?”
Bàng Thống nghĩ: “Giúp?” Tình huống kiểu này, hẳn là “cứu” mới đúng chứ? Thật sự là đứa trẻ quá cao ngạo.
Dựa theo lời của y, hắn hỏi: “Tại sao ngươi biết được ta sẽ đến giúp ngươi?”
“Ta liếc mắt thấy ngươi đi về phía bên này. Tất cả mọi người tránh còn không kịp, chỉ có ngươi tới gần, nếu không giúp ta thì còn có thể là vì cái gì.”
Bàng Thống ở trong lòng tiếp thêm một câu: Còn có thể cháy nhà mà đi hôi của a.
“Vậy ngươi tại sao biết được, ta có thể đánh thắng bọn họ.”
Công Tôn Sách làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ: “À… cái này có chút mạo hiểm. Ta nhìn tướng mạo trí tuệ của Bàng đại ca, không hẳn là kẻ ngốc không biết tự lượng sức mình. Đánh không lại, cũng không nên tiếp cận phía trước đi? Nhưng nếu thật sự là kẻ ngốc, có ngươi đến giải vây, ta cũng có thể chạy.”
Bàng Thống giật nảy mình: “Chạy?”
“Chạy đi báo quan a! Bàng đại ca da thô thịt dày, do dù có rơi vào trong tay của bọn họ, cũng sẽ không chịu thiệt.”
Bàng Thống nhìn trong ánh mắt y lộ ra chút tinh quái ranh ma, bất giác cười nói: “Thú vị, thật thú vị.”
Lông mày của Công Tôn Sách nhướng lên: “Sai. Phải nói là: ‘Thông minh, thật thông minh’.”
Bàng Thống sảng khoái vui vẻ cười một hồi. Nói đến cuộc sống của hắn cũng không tệ lắm, nhưng vui vẻ cười lớn như ngày hôm nay lại thật sự rất ít. Công Tôn “Thúc Trúc” này, chỗ tuyệt vời không chỉ ở dung mạo.
Công Tôn công tử tú ngoại tuệ trung giải sầu gỡ rối, chỗ tuyệt vời đương nhiên là vượt ngoài dung mạo rồi. Điểm này, Bàng Thống sẽ chậm rãi mà phát hiện thấu đáo, vả lại phát hiện sớm hơn so với bất kỳ ai.
Bất tri bất giác tán gẫu rất nhiều, cũng tán gẫu rất sâu. Uống hai bình trà sen cẩu kỷ, rất giống như người ra uống rượu. Cũng có thể là trà rất nóng, nóng đến mức không hiểu sao Công Tôn Sách lại hưng phấn lên, hai gò má nhàn nhạt ửng hồng. Y nói Bàng đại ca, trà hạt sen ở đây không chính thống, là tim sen phơi nắng rồi xay thành bột pha, có cặn. Sau này ta dẫn ngươi đến Giang Nam. Kim tưởng mộc lan thuyền, hí thải Giang Nam liên. Hạt sen, vẫn là của Giang Nam chúng ta tốt.
(Chèo thuyền mộc lan, hái sen Giang Nam, câu trong bài Thải liên khúc của Lưu Hiếu Uy)
Bàng Thống không nói cười cười. Liếc mắt một cái liền nhận ra Công Tôn Sách là nhân sĩ Giang Nam, xuân hoa minh liễu, tế thủy quyên quyên. Giang Nam quả thật là mảnh đất tốt, hoa đẹp nước đẹp cảnh đẹp, ngay cả một nam nhân cũng đẹp như vậy, bên trong vẻ đẹp mang theo một làn gió quyến rũ, tựa như trà hạt sen ngọt dịu này. Chẳng trách Hoàng đế tiền triều trốn ở chỗ đó xuân hoa thu nguyệt, hận nước thù nhà đều vứt đi.
Bàng Thống thời điểm đó, trong lòng tất nhiên có chí hướng trong ruổi đất trời. Đối với loại trăng hoa Giang Nam mưa phùn gió nhẹ bào mòn chí khí của con người này, từ trong thâm tâm khinh thường nó. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự hào hướng về nó của Công Tôn Sách, không biết tại sao, lại sinh ra một chút hiếu kỳ ngoài ý muốn đối với Giang Nam.
Công Tôn Sách nói đến cao hứng, tiện tay mò tới thanh kiếm nạm vàng khảm ngọc của Bàng Thống, rút ra một đoạn xem xem. Y thấy thân kiếm không phải là màu của sắt tây, mà là màu xanh mai cua nhàn nhạt, xanh đến mức lịch sự tao nhã, giống như làm từ ngọc, vô cùng đẹp. Sờ lên, lạnh giống như nước băng tháng chạp. Lần đầu tiên y tiếp xúc với binh khí, đã gặp được thượng phẩm như vậy, nhìn xem liên tục chậc lưỡi, yêu thích không buông tay. Công Tôn Gia Đinh sợ lưỡi đao cắt tay thiếu gia, ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thanh kiếm này, thanh tú, hoa lệ, quý giá, có giá trị kỷ niệm với Bàng Thống. Ngoại trừ hắn, ai cũng không được chạm qua. Ngay cả em ruột Phi Yến khóc nháo muốn chơi, hắn cũng không cho. Ngày thường ra khỏi nhà cũng không rời tay, ở nhà cũng sớm luyện chiều luyện. Thời gian ở cùng nó, còn nhiều hơn so vói thời gian ở cùng người nhà.
Nhưng mà hôm nay Công Tôn Sách chạm nó, Bàng Thống chỉ nhẹ động đầu mày nhẹ đến mức không thể nào nhẹ hơn. Nhìn đến Công Tôn Sách, lời nói thật sự tỉnh táo, nhưng mà sự hăng hái kích động này, rõ ràng đã say. Chưa từng nhìn thấy người uống trà cũng say, cùng một người say, so đo làm gì.
Bàng Thống sau đó lại phát hiện chính mình cũng không có chút phản cảm nào khi Công Tôn Sách cầm kiếm của hắn. Kiếm xanh chiếu lên mặt y, tỏa ra một tia sáng dọc như sóng nước mênh mông, vươn đến tận bên trong cổ áo. Ánh sáng kia rơi vào trong mắt hắn, vì thế ánh mắt cũng bị nhuộm thành màu xanh lam.
Mỹ nhân phối với bảo kiếm, cũng là tỏa sáng.
Công Tôn Sách tán thưởng nói: “Kiếm này thật tốt, quả thực là thần khí.”
Bàng Thống nói: “Ngươi cũng hiểu binh khí?”
“Không hiểu. Nhưng trên sách cổ từng viết về danh kiếm: “Xem hoa lệ này, như phù dung vừa nở, xem ánh sáng này, lỏng như nước mơ hồ trào dâng, xem đoạn kiếm này, dốc dốc như đá vụn, xem chất liệu này, sáng sủa như băng tan.” Kiếm của Bàng đại ca hồng quang sáng rõ, cực kỳ ăn khớp lời viết trong sách, nhất định là danh khí.”
“Không dối gạt hiền đệ, kiếm này do thợ phương Tây dùng thiên thạnh mà chế tạo, quả thật thiên hạ vô song. Không biết so sánh với Cự Khuyết, thanh nào sắc bén hơn.” Bàng Thống nhìn quanh bốn phía: “Hôm nay không quá thích hợp, hôm nào đó, hôm nào đó ta múa kiếm cho hiền đệ xem, mới có thể nhìn thấy kiếm khí như hồng (cầu vồng).”
Công Tôn Sách trước giờ không thích mấy chuyện đánh đánh giết giết, vì thanh kiếm này thật sự quá độc đáo, vô cùng hợp ý, y gật đầu nói: “Được, ta chờ.” Vừa nói vừa buông tay cầm chuôi kiếm ra, kiếm vụt một cái tuột vào vỏ kiếm.
Y cảm thấy hổ khẩu tay trái như bị gió mạnh cuộn qua, thoáng lạnh một chút, cũng không đau, giọt máu liền chảy xuống một chuỗi. Công Tôn Gia Đinh sợ hãi kêu lên vang dội, chính Công Tôn Sách cũng ngây người. Lưỡi kiếm khẳng định là không có cắt vào tay, thương này từ đâu mà đến?
Vết thương này từ cái gì mà có? Có đọc truyện võ hiệp thì sẽ biết, cái này gọi là kiếm khí.
Bàng Thống nhìn máu của Công Tôn Sách, quả nhiên cười nói: “Đang nói kiếm khí, kiếm khí đã đến rồi.” Hắn lấy thuốc trị thương mang theo bên người bôi lên cho y, lại gọi tiểu nhị mang vải sạch đến, băng tay của Công Tôn Sách lại. Miệng vết thương không sâu, nhưng mà rất dài, nhìn qua trông dọa người, còn có Công Tôn Gia Đinh ở bên cạnh tru lên, càng có vẻ kinh hồn. Thật ra không sao, dùng linh dược trị thương này, không quá ba ngày, cả sẹo cũng không lưu lại.
“Người ta đều nói chỉ có cao thủ mới có thể dùng ra kiếm khí.” Bàng Thống chắp tay với y: “Chúc mừng hiền đệ, chúc mừng hiền đệ.”
Công Tôn Sách chuyển mắt xem cái tay như bánh chưng của mình, rất mới mẻ rất thú vị: “Chúc mừng ta không hay không biết, lại trở thành cao thủ võ lâm sao.”
“Không phải không phải. Kiếm này tên là Long Ngâm, binh khí của vương giả Tây Vực, rất có linh khí nhận biết người. Nếu không phải có duyên, cho dù là cao thủ, nhất định cũng không dùng ra được kiếm khí. Lần này nó hiển linh với hiền đệ, tương lai hiền đệ nhất định đề tên bảng vàng, đứng trong triều đình.”
Công Tôn Sách rõ ràng là người mê làm quan, cái vỗ mông ngựa của Bàng Thống lần này rất đúng lúc. Nhưng mà bạn đọc từng xem qua “Đại thoại tây du”, hãy liên tưởng Long Ngâm kiếm trong này với Tử Thanh Ngọc kiếm của Tử Hà tiên tử (). Linh khí “nhận biết người”, nói rất đúng. Vấn đề là, linh khí “nhận biết người nào”? Đây cũng rất tốn công YY.
Nói nói cười cười, sắc trời đã tối. Hoàng hôn đầu hạ, ráng chiều ửng đỏ, chiếu lên mặt Công Tôn Sách, lại thành cảnh sắc ôn nhu hoa lệ khác biệt. Bàng Thống một thân áo xanh ở trong ánh sáng mập mờ, trở thành tím nhạt cảnh đẹp ý vui, giữa đầu mày trong phút chốc mang theo màu sắc tươi đẹp. Hai người cười nói rộn rã, hào hoa phong nhã cũng không tự biết, thực khách lui tới và người qua đường không phân biệt già trẻ gái trai, đều phải nhìn bọn họ vài lần.
Công Tôn Gia Đinh bị người nhìn sợ hãi, chỉ lo lại có chuyện thị phi. Hắn ở sau lưng kéo kéo vạt áo của thiếu gia nhà hắn, ý là thời gian đã không còn sớm, chúng ta phải trở về. Công Tôn Sách đến kinh thành, ở nhờ trong phủ của Giản Hàn Lâm bạn cũ của Công Tôn đại nhân, nếu về trễ, quả thật rất bất tiện.
Lưu luyến không rời tạm biệt Bàng Thống. Hai người hẹn ngày mai gặp lại, sau đó Bàng Thống sẽ dẫn y du lịch kinh kỳ. Công Tôn Sách vừa xoay người, Bàng Thống gọi hắn lại: “Ai! Thuốc này mang về bôi tay, một ngày hai lần. Nếu để lại sẹo, lỗi của vi huynh sẽ rất lớn.”
Công Tôn Sách nói tạ ơn. Lúc tiếp nhận cái chai, ngón tay của Bàng Thống khẽ xẹt qua lòng bàn tay của Công Tôn Sách, bàn tay y lạnh lạnh như băng, trong thời tiết này, uống một ít trà nòng, vậy mà vẫn lạnh.
Công Tôn Sách cầm bình thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, nhẹ nhàng nở nụ cười với Bàng Thống.
Bàng Thống cảm thấy có chút ngây ngẩn không tên.
Công Tôn Gia Đinh thoáng nhìn cũng cảm thấy ngây ngẩn. Sự ngây ngẩn của hắn so với Bàng Thống càng thêm choáng váng mắt hoa. Gia Đinh từng thấy thiếu gia nhà hắn cười giảo hoạt cười nũng nịu cười kiêu ngạo, cười lạnh cười xấu xa, ngoài cười trong không cười. Duy chỉ chưa từng thấy qua kiểu cười ngại ngùng xấu hổ này của y. Thật sự là như một cơn gió mát phả vào mặt, giống như lão gia ở bên cửa sổ gieo hạt hoa thủy lan. Nếu hoa thủy lan biết cười, nhất định là sẽ cười thành như vậy.
Nhưng mà Công Tôn Gia Đinh không giống người nào đó, dùng lòng dạ thưởng thức diện mạo mà nhìn nụ cười của thiếu gia nhà hắn. Gia Đinh ngây ngẩn là vì hắn nhớ đến nụ cười của Công Tôn lão gia những năm tháng xưa cũ trước kia. Lão gia lúc ấy, so với tiểu thiếu gia rực rỡ sắc sảo tất nhiên không bằng, nhưng cũng là một mỹ thiếu niên tuấn tú nho nhã mười phân vẹn mười. Bao nhiêu người dõi theo y cầu mà không được. Đương nhiên, hiện giờ đã già rồi, càng trở nên tầm thường e dè, khí chất thanh hoa trong quá khứ, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy.
Bàng Thống nhìn bóng dáng Công Tôn Sách đi xuống lầu, bên môi có chút nghiền ngẫm, một tay bất giác nắm lấy thanh kiếm đặt ở bên cạnh.
Trà hạt sen trên bàn vẫn còn nóng, chén trà Công Tôn Sách uống qua giống như nhuộm lên hơi thở của y, trong hơi nước thoang thoảng có mùi hương của mực và trúc.
Bàng Thống thầm nhủ trong lòng: Công Tôn Thúc Trúc a….
—-
() Đại thoại tây du: Tân Tây Du Kýhay Đại thoại tây du (大話西遊, tiếng Anh: A Chinese Odyssey) là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây Du Ký của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm và nhận được phản ứng tích cực từ cả công chúng và giới phê bình.
Phần một xoay quanh nhân vật Chí Tôn Bảo (Châu Tinh Trì), hậu thân của Tôn Ngộ Không, trong một lần tình cờ anh ta có được “nguyệt quang bảo hợp”, một bảo vật giúp đưa con người trở về quá khứ, nhờ bảo vật này anh ta dần nhận ra số phận kiếp trước của mình là Tôn Ngộ Không bị Quan Âm trừng phạt vì bội nghĩa thầy trò với Đường Tăng.
Phần hai xoay quanh những sự kiện xảy ra với Chí Tôn Bảo sau khi anh ta trở về năm trước bằng “nguyệt quang bảo hợp” và dần trở thành Tôn Ngộ Không thực sự. Sau khi trở về quá khứ, Chí Tôn Bảo phát hiện ra rằng mình đang đứng trước Thủy Liêm Động, tại đây anh gặp Tử Hà tiên tử, một tiên nữ vì vi phạm phép tắc trên thiên giới nên bị đày xuống trần, cô có lời thề là bất cứ ai rút được thanh kiếm của mình thì sẽ trở thành chồng của cô. (Theo Wiki)
Vậy mới nói, kiếm nhận chủ rồi nha =)))))
() Trà sen cẩu kỷ