Công Tôn Sách ở kinh thành qua mười ngày, mỗi ngày cùng Bàng Thống dạo chơi ngoại thành lang thang bàn luận viển vông, hắn dẫn y chơi những trò y chơi rồi và những trò y chưa chơi đều chơi hết. Bàng Thống tuy là công tử nhà cao cửa rộng, từ nhỏ tính tình đã không chịu gò bó, phụ thân hắn cũng không trói buộc được hắn, để hắn tự do rời nhà đi khắp bốn phương. Những trò chơi dân gian thô bỉ hắn hiểu rất cặn kẽ, dẫn theo Công Tôn Sách, chơi đến khi mặt trời lặn đến tận hứng mới về. Tiếc nuối duy nhất chính là Công Tôn Gia Đinh ở cạnh bên không rời, lạnh thì thêm áo nóng thì phẩy quạt, Công Tôn Sách uống miếng nước hắn cũng phải sờ xem cái chén không nóng mới cho y uống, thật sự đáng ghét.
Tình cảm của Bàng Thống và Công Tôn Sách tiến triển cực nhanh. Bàng Thống luôn miệng kêu Thúc Trúc, luôn có thể vào những lúc người ta không ngờ tới mà kêu đến mức Công Tôn Sách không kịp phản ứng. Mà Công Tôn Sách quăng mất họ của Bàng Thống, chỉ gọi hắn đại ca, gọi rất tự nhiên. Công Tôn Gia Đinh nhìn không hiểu a, thiếu gia mắt cao hơn đỉnh như vậy, sao có thể nhìn Bàng Thống với con mắt khác xưng huynh gọi đệ như vậy.
Một ngày nọ được dịp đẹp trời, Bàng Thống dẫn hai con ngựa đến.Trong đó có một con cả người trắng như tuyết, chỉ có bốn vó đỏ rực, ánh mắt đen bóng óng ánh, chính là mỹ nhân nổi bật trong bầy ngựa. Bàng Thống dẫn nó tới cho Công Tôn Sách xem, vì cảm thấy con ngựa này đặc biệt giống Công Tôn Sách, đôi mắt, lông mi kia, lúc hơi hơi cúi đầu im lặng, cực kỳ giống.
Công Tôn Sách thấy quả nhiên thích, ôm cổ ngựa không chịu buông. Con ngựa kia không biết có phải có duyên với y, hay là nhìn ra y và mình lớn lên giống nhau, để cho y ôm, còn dùng mặt cọ cọ y. Người của Công Tôn Sách nhỏ gầy như vậy, bị đầu ngựa cọ một cái, sẽ lui về phía sau vài bước. Bàng Thống nhìn buồn cười.
Công Tôn Sách hỏi: “Nó tên là gì?”
Bàng Thống nói: “Trong chuồng tùy tiện nuôi, sức của đôi bàn chân không tốt, bởi vì đặc biệt xinh đẹp nên mới giữ lại, nào có tên.”
Công Tôn Sách nói: “Ta thấy nó hiểu tính người, tại sao có thể không có tên.”
Bàng Thống nhướng lông mày, khoa trương thở dài về phía y: “Đã như vậy, làm phiền Công Tôn hiền đệ tài văn cao minh tinh thông kim cổ ban thưởng cái tên.”
Công Tôn Sách làm bộ ho khan hai tiếng, chắp tay sau lưng, đi hai bước quanh con ngựa.
“Màu lông nó trắng hơn tuyết, cái tên Chiếu Dạ Bạch thật ra đã có sẵn. Tục thì cũng tục một chút, nhưng cũng thích hợp. Nhưng bốn vó lại là màu hồng, thật sự hiếm có. Đỏ như nắng gắt. Vậy kêu Đạp Nhật đi.”
Vừa dứt lời, Đạp Nhật bỗng nhiên nâng móng trước lên vui vẻ hí một tiếng, giống như rất thích tên này. Dọa Công Tôn Sách nhảy dựng, càng dọa Công Tôn Gia Đinh theo phía sau, hắn vỗ vỗ ngực, che chở Công Tôn Sách ở sau lưng.
Muốn chết rồi, vóc dáng của con ngựa này to gấp năm sáu lần tiểu thiếu gia, vó ngựa quẹt qua một cái, thiếu gia chẳng phải sẽ thổ huyết hay sao?
Bàng Thống nói: “Thúc Trúc nói không sai, ngựa này quả thật có thể thông hiểu tính người.” Vừa nói vừa truyền cho Công Tôn Sách một ánh mắt, Công Tôn Sách chớp mắt, cười giảo hoạt. Mắt của Công Tôn Sách bình thường tròn to dịu dàng, giống một con ngựa hay là một con hươu, nhưng những lúc giở trò xấu cười rộ lên, lại giống một con hồ ly. Bàng Thống cảm thấy nhất thiết phải săn một con hồ ly lông trắng tặng cho y, nói không chừng y sẽ hân hoan vô cùng.
Công Tôn Sách cười xấu xa, mạnh mẽ nhảy lên người Đạp Nhật, quất mấy roi liền chạy rất xa. Bỏ lại Gia Đinh giậm chân tại chỗ.
“Thiếu gia hắn, hắn học được cưỡi ngựa lúc nào? Ai ôi!!! Ngựa này cao nửa tầng lầu, nếu ngã xuống thì phải làm sao!” Gia Đinh gấp đến mức xoay vòng quanh, hắn kéo tay áo của Bàng Thống, đỏ mặt tía tai: “Bàng công tử Bàng công tử, xin ngươi mau đưa thiếu gia nhà ta về đây đi! Thiếu gia là một đứa nhỏ… Lão nô cũng không chịu được hù dọa a!”
Bàng Thống nói chậm rì rì: “Ngươi nhìn con ngựa kia, màu lông kỳ dị, là một thần câu, có thể ngày đi ngàn dặm. Ngựa bình thường không đuổi kịp nó. Ngựa của ta…” Hắn vỗ vỗ con ngựa bên người, lắc đầu: “Cũng không phải đối thủ của nó.”
Công Tôn Gia Đinh luống cuống: “Vậy… Giờ ta đi báo quan! Quan ở nơi này là người quen của lão gia nhà ta! Ta đi báo quan!”
Bàng Thống ngăn hắn: “Ngay cả ngựa của ta cũng không phải đối thủ, ngựa trong quan phủ lại càng không phải. Thiếu gia nhà ngươi tính khí trẻ con, cưỡi ngựa của ta đi mất, nếu thần câu này có làm ra chuyện gì sơ suất, vậy phải làm sao a?”
Công Tôn Gia Đinh gật đầu như giã tỏi, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
“Chỉ có điều Công Tôn hiền đệ kim chi ngọc diệp, lại là bạn tri kỷ của ta, so với một con ngựa tất nhiên là quý trọng hơn nhiều. Nhưng ta đuổi theo hắn, không biết có đuổi kịp hay không, cũng không biết khi nào thì đuổi kịp. Đó chính là thần câu a! Lúc ngươi và ta nói chuyện, có lẽ hắn đã ra khỏi thành rồi.”
Công Tôn Gia Đinh vội vàng buông tay, cũng không dám thúc giục, kinh sợ đưa Bàng Thống lên ngựa.
Bàng Thống ngồi vững trên ngựa, nói:”Hôm nay chuyện bất ngờ xảy ra may dữ khó lường. Nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới có thể đuổi kịp hắn, đuổi kịp cũng không thể gấp, bởi vì ngựa này thật sự quá nhanh, bỗng nhiên dừng chân, công tử nhà ngươi sẽ ngã ngựa.”
Hai chữ ngã ngựa dọa Công Tôn Gia Đinh vỡ mật, hoảng sợ đủ kiểu: “Lão nô chỉ cần thiếu gia bình an. Bàng công tử tuyệt đối đừng sốt ruột, từ từ túm lấy hắn, ngàn vạn lần đừng sốt ruột. Thà rằng phí chút thời gian. Lão nô chờ ở đây, chờ đến tối cũng không sao.”
Lòng trung thành của hắn làm Bàng Thống cảm động. Gia Đinh này vô cùng chất phác, tuổi cũng không còn trẻ nữa, vậy mà cả ngày đều bị Công Tôn Sách thình lình hù dọa.
“Ngươi về phủ chờ đi. Buổi tối, ta tự mình đưa thiếu gia nhà ngươi trở về.”
Bàng Thống đi qua hai con phố nhìn lệch sang bên đường mới tìm được Công Tôn Sách. Công Tôn Sách dắt ngựa chờ ở đó, ngựa kia không chỉ cao hơn y hai cái đầu, rất khó tưởng tượng y đã phải khống chế nó như thế nào.
Bàng Thống cười nói: “Tại sao không cưỡi nó? Ta thật sự cho rằng ngươi đã chạy ra khỏi thành rồi.”
Công Tôn Sách xoay người lên ngựa song hành cùng hắn: “Trên đường phố sầm uất không được cỡi ngựa. Ta cưỡi ngựa không tốt, đạp hư đồ vật này nọ cũng thôi, nhưng nếu bị thương người thì phải làm sao.”
Bàng Thống nhìn bên mặt của y cười cười. Hắn chính là thưởng thức tính cách trách trời thương dân, sự ôn hòa lương thiện phát ra từ nội tâm của Công Tôn Sách. Bàng Thống có khí chất nghĩa hiệp không sai, hắn trượng nghĩa, nâng đỡ kẻ yếu nhược, cũng không sai. Nhưng đây chỉ là vì thể hiện sự cường mạnh của mình, khẳng định sự cường mạnh của mình, cứu giúp người không phải là mục đích.
Công Tôn Sách vui mừng gật gù đắc ý: “Quẳng đi Gia Đinh, cuối cùng cũng có thể về trễ một chút.”
“Ngươi nhân từ nhân ái, đặt tên cho ngựa cũng phải lấy tên hay, tại sao không suy nghĩ cho gia đinh nhà mình?”
(gia đinh có nghĩa là tôi tớ, thủ vệ trong nhà của các gia đình thời xưa)
“Gia Đinh có tên của hắn, ta đặt cái gì.”
“A? Tại sao cho tới bây giờ cũng không nghe thấy ngươi gọi tên hắn?”
“Chẳng phải mỗi ngày ta đều gọi tên của hắn hay sao…”
Bàng Thống vẫn không hiểu, Công Tôn Sách nhịn không được cười nhạo: “Tên của Gia Đinh, chính là Gia Đinh a!” Lúc vừa đi nói đã ra khỏi thành, Công Tôn Sách cười lớn thúc ngựa mà đi, để cho Bàng Thống đuổi theo y.
Thú vị thật thú vị.
Người thú vị, ngay cả gia đinh nhà hắn cũng thú vị.
Công Tôn Sách tùy ý phóng ngựa, bất kể y chạy nhanh bao nhiêu, Bàng Thống vẫn luôn cùng đi bên cạnh y. Y lại không nỡ dùng roi quất mạnh Đạp Nhật. Chạy một hồi, mệt mỏi, tìm một bãi cỏ ven hồ nằm xuống ngủ.
Bàng Thống không sợ lạnh bẩm sinh như Công Tôn Sách, đang lúc đầu hạ phơi nắng hắn liền nóng đổ mồ hôi. Mà Công Tôn Sách ngửa mặt nằm, giống như một con mèo đang thích ý, vừa nói đó đã ngủ mất. Mấy sợi tóc con dính vào hai bên má của y, Bàng Thống rất tự nhiên mà vươn tay vén tóc qua cho y, trong lòng trào lên một bầu tình cảm dịu dàng. Loại tình cảm này chỉ từng sản sinh ra ở mười mấy năm trước, khi em gái ruột Phi Yến chào đời. Đứa bé sơ sinh nho nhỏ khi đó hắn ôm rất khó, nhưng mà Phi Yến nằm trong lòng hắn, nắm chặt vạt áo hắn không chịu buông.
Tựa như bây giờ. Trong lúc ngủ say vậy mà Công Tôn Sách sẽ tự động dựa vào người Bàng Thống. Y rất sợ lạnh, chỉ chút xíu ấm áp cũng cảm nhận được. Bàng Thống nghĩ nghĩ, dứt khoát mở rộng hai tay, ôm cả người Công Tôn Sách vào trong lòng, tư thế giống như đang ôm em gái nhỏ bé. Cách lớp xiêm y, thân thể của Công Tôn Sách vẫn hơi lạnh, cảm giác mát mẻ này đúng lúc có thể giải nhiệt, chẳng bao lâu, Bàng Thống cũng ngủ.
Về sau, khi người khác tán thưởng Công Tôn Sách và Bao đại nhân tình thâm ý trọng, Công Tôn Sách sẽ nhớ đến Bàng Thống. Nhớ đến nhiều năm về trước, hai thiếu niên khinh sam ngọc mã trò chuyện về lí tưởng giục ngựa đón gió đuổi mây, cũng là ăn ý hiểu nhau như vậy, cũng là tích tích tương tích như vậy. Nếu không có những khuất mắc không thể buông bỏ, người cùng y tình thâm ý trọng, e rằng không chỉ một mình Bao Chửng.
(Người tài yêu quý người tài, những người cùng cảnh ngộ thì yêu quý nhau)
Về sau, khi Bàng Thống nhiều lần nhận lấy những lời lẽ lạnh nhạt của Công Tôn Sách, hắn cũng không khỏi nhớ đến khoảng thời gian đầu hạ ở kinh thành đó. Đó là những ngày bọn họ ở chung vui vẻ nhất. Câu đó nói như thế nào? Tình đầu ý hợp. Đúng vậy, chính là tình đầu ý hợp. Thanh âm non nớt cao giọng kêu đại ca đại ca, nghe đến trong lòng chính là thoải mái. Tuy rằng, Công Tôn Sách lời lẽ lạnh nhạt sau này, cũng có một kiểu đáng yêu khác.
Cho nên chúng ta muốn nói, Bàng Tướng quân rất thấu hiểu chuyện nhìn ra mặt lạc quan, mặt tích cực của sự việc, tùy lúc tùy nơi, thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Tính cách của Công Tôn đại nhân cũng hơi kỳ cục một chút, đối với nhiều chuyện không dễ dàng buông bỏ. Thật ra chúng ta còn muốn nói, Bao Chửng cũng vậy, Triển Chiêu cũng thế, cũng không hòa hợp được như khi Bàng Thống và Công Tôn Sách ở bên nhau. Hai người lúc trước, nói là bạn tốt cũng đúng, nói là bạn xấu cũng đúng. Dù có chuyện hay không có chuyện, cũng chế nhạo xoi mói y, cười nhạo chế giễu y, lấy việc chọc tức y làm vui. Nhưng Bàng Thống cũng rất thương yêu rất nghe theo y, trân trọng y giống như trân trọng vò hoa thủy lan thanh sạch dễ hỏng. Ở thời điểm “đại ca” và “Thúc Trúc”, hai người không chỉ là tình đầu ý hợp, mà còn cầm sắt hòa minh, ngay cả một câu cãi vã cũng không có.
(Đàn cầm và đàn sắt cùng vang: Ví như vợ chồng, bạn bè hòa hợp)
Đáng tiếc, có vài người, số mệnh nghiệt duyên lận đận.
Cái đó người ta gọi là tiệc vui chóng tàn.
Rất nhiều lúc, Công Tôn Sách đều bị lạnh mà tỉnh giấc. Ngủ rồi ngủ, thân thể tự nhiên mất đi nhiệt độ, lạnh giống như một khối thi thể. Nhưng ngày hôm ấy thì không. Từ buổi chiều ngủ đến khi trăng lên cao, thân thể của Bàng Thống nóng rực không ngừng, nếu không phải bị gọi dậy, Công Tôn Sách có thể vĩnh vĩnh viễn viễn ngủ tiếp, ngủ đến chết.
Bàng Thống vỗ vỗ mặt y, nói: “Thiếu gia thiếu gia, mau dậy đi. Lão nô nhà ngươi có thể đã chờ sốt ruột rồi. Hơn nữa, bên ngoài kinh thành buổi tối có sói.”
Công Tôn Sách không chịu nổi quấy rầy, trở mình vung tay gác chân gối lên cánh tay của Bàng Thống: “Có Bàng công tử ngươi ở đây, ta chẳng sợ gì hết.”
Những lời này nói làm cho Bàng Thống rất hài lòng. Nhưng mà đến khi sói thật sự tru lên, Công Tôn Sách giật mình thẳng người một cái, ngồi dậy. Ngồi dậy không có nghĩa là đã tỉnh, y nằm trên lưng Đạp Nhật ngủ một đường từ ngoại ô vào đến thành. Cho tới bây giờ Bàng Thống chưa từng thấy ai có thể ngủ như vậy. Đạp Nhật cũng chưa thấy qua, nó đi rất chậm rất vững, sợ làm y giật mình tỉnh giấc.
Đến khi Công Tôn Gia Đinh nhìn thấy Công Tôn Sách, hắn nghĩ trên lưng con ngựa chính là thi thể của thiếu gia nhà hắn, ngay lập tức xụi lơ tại chỗ, há miệng, sắp gào lên. Bàng Thống nhảy xuống che miệng của hắn. Nửa đêm canh ba, nếu cao giọng gào khóc như vậy, nhất định sẽ bị cho là có án giết người.
“Thiếu gia nhà ngươi không sao, chơi mệt nên ngủ. Ngươi đi chuẩn bị chút cháo cho hắn ăn rồi ngủ tiếp.”
Gia Đinh gật gật đầu, đến cạnh Đạp Nhật muốn ôm Công Tôn Sách xuống, khoa tay múa chân một hồi, không biết nên ôm xuống thế nào.
Bàng Thống nói: “Ngươi đi chuẩn bị thức ăn đi. Ta đưa hắn vào nhà.” Vừa vươn tay đến ôm Công Tôn Sách, bế một lát vậy mà không động đậy y được. Nhìn kỹ, tay y đang nắm chặt bờm của Đạp Nhật. Thật sự rất kỳ quái, y rõ ràng đang ngủ, tay lại vịn Đạp Nhật sợ mình sẽ rớt xuống, có thể thấy y là kẻ sợ chết.
Bàng Thống nói: “Được rồi, đã về đến nhà, bỏ tay ra.”
Công Tôn Sách động động, cái trán cố sức cọ Đạp Nhật: “Ngươi thật ấm áp. Ta sẽ nhớ ngươi.”
Bàng Thống nghĩ những lời này phải nói với hắn mới đúng, nhưng mà ngẫm lại lại không đúng. Hắn đường đường là Bàng nhị công tử, lúc nào suy lạc đến nông nỗi bị đánh đồng cùng với một con ngựa.
Các nàng nhìn xem, lúc đó muốn đánh đồng Bàng công tử và Đạp Nhật, hắn còn không vừa ý. Sau này a, hắn vội vàng đánh đồng mình và Đạp Nhật, Công Tôn công tử người ta liền mặc kệ hắn. Đạp Nhật lòng dạ sắt son, hình tượng rất hoàn mỹ a. “Ít nhất, nó không gạt người.”
Khó khăn lắm mới xách được Công Tôn Sách từ trên người Đạp Nhật xuống, Đạp Nhật lại dùng mũi miệng ủi ủi vào cổ Công Tôn Sách, tràn đầy luyến lưu. Vì thế Công Tôn Sách lại quay nguời vuốt ve nó, cả người đều dính lên người nó.
Bàng Thống nở nụ cười: “Các ngươi một người một ngựa, có chán hay không? Ngày mai ta lại dẫn nó tới là được chứ gì. Hôm nay ngừng đi.”
Sau này nhớ lại, Đạp Nhật đúng là không phải vật tầm thường, đâu chỉ thông hiểu tính người, mà còn rất thông minh. Nó đã sớm cảm nhận được sự nhớ thương khi ly biệt, không nỡ rời xa Công Tôn Sách, muốn thân thiết với y thêm một chút.
Cho nên hai năm sau, bởi vì quan hệ với Công Tôn Sách, Đạp Nhật lên đời bắt đầu cuộc sống bình hoa mỹ nhân, hưởng thụ đãi ngộ thượng hạng chuồng ngựa chuyên dụng thức ăn chuyên dụng người chăn ngựa chuyên dụng. Bàng Thống đối đãi với nó không chỉ tốt bình thường, không nói đến chuyện mỗi ngày nhìn nó một cái, thỉnh thoảng buồn bực, còn mang một bầu rượu đến bên cạnh chuồng ngựa cùng nó đối ẩm.
Tuy rằng Bàng Thống đối đãi với nó rất tốt, cũng không thể bù vào nỗi nhớ mong của Đạp Nhật dành cho Công Tôn Sách.