Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-Hai đội đứng ra xếp hàng !
Kakamatsu nhìn về phía Kise :
-Kise, đứng lên nào..... Kise ?
Nhưng dù Kakamatsu có gọi thế nào thì Kise vẫn ngồi im và cúi gằm mặt xuống. Moriyama bối rối gọi Kasamatsu :
-Đội trưởng, cậu ta lạ lắm !
Kasamatsu lo lắng tới gần. Hắn kinh hoàng trước vẻ mặt của Kise : đôi mắt cậu ta vô hồn như đã đánh mất thứ quan trọng nhất. Nhưng... họ chỉ thua một trận đấu thôi mà ? Không kịp để Kasamatsu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, một giọng nói vang lên bên cạnh hắn :
-Có thể để cậu ấy cho em được không ạ ?
Kasamatsu kinh ngạc : Kuroko bên đội Seirin !? Nhưng cậu ta xuống đây lúc nào cơ chứ !
-Hảaaa, sao Kuroko lại ở dưới kia !
Riko ngạc nhiên nói.
Kagami vỗ trán, bất đắc dĩ trả lời :
-Em vừa mới quay đi một chút mà Kuroko đã chạy đi rồi.
Aomine nhìn thấy Kuroko, gã vui mừng chạy đến cạnh cậu :
-Tetsu, tôi...
Nhưng Kuroko không hề để ý đến Aomine, cậu đi lướt qua gã, tiến tới chỗ của Kise.
-Kise, đứng lên đi nào.
Nhưng Kise không hề động đậy, cứ như thể hắn đang ở thế giới riêng của mình. Kuroko trầm tư, thật sự phải dùng đến cách đó sao ? Tình hình của Kise hiện tại đang rất tệ. Umhh... phải dùng thôi. Cậu cúi người, hôn nhẹ lên vành tai Kise, thì thầm bên tai hắn :
-Ryouta.
Mọi người chỉ nhìn thấy Kuroko nói nhỏ bên tai Kise, ngay sau đó Kise đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín. Ngay sau đó, hắn bước nhanh tới chỗ Kasamatsu :
-Đi xếp hàng nào !
-Ể, vậy còn Kuroko thì sao ?
Kasamatsu nhìn sang nhưng không thấy Kuroko đâu : Cậu ta lại biến mất nữa rồi !!
Kuroko bước ra khỏi phòng thi đấu thì thấy các thành viên đội Seirin đang đợi mình, cậu gọi nhỏ :
-Senpais, Kagami.
-Giải quyết xong rồi à ?
Kiyoshi cười nói.
-Vâng.
-Vậy thì trở về thôi nào. Và tôi sẽ tăng cường lịch luyện tập lên nên mọi người nhớ chuẩn bị .
Riko nói với mọi người.
-Hả, không phải chúng ta mới vừa tham gia trại khoá huấn luyện sao !! Tớ nhớ mình đã phải tập đến phát nôn, đồ ăn thì....
Koganei không ngừng than vãn. Ngay sau đó cậu ta đã bị Riko cho một đấm.
-Cấm ý kiến !
-Huhu...
Kagami nhìn các Senpais đằng trước, nghĩ thầm : Đúng là trẻ con ! Sau đó hắn quay sang cười như một thằng ngốc với Kuroko :
-Kuroko.
-Sao vậy ?
Kuroko quay sang nhìn Kagami.
-Cậu đang vui đúng không ?
Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu của Kagami lại mang tính khẳng định.
-Rõ vậy cơ à ?
-Đúng rồi đó. Mặt cậu cứ như đang nở hoa ý !
"Làm hắn chỉ muốn chụt chụt vô mặt cậu ấy vài phát !" Kagami vội nuốt nước bọt.
-Chỉ là.... chợt nhận ra khi quay đầu lại có vài thứ vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Kuroko thì thầm nói. Kagami suy nghĩ mãi vẫn không hiểu Kuroko đang nói gì, rối não quá đi ! Thôi kệ, chỉ cần cậu ấy vui là được. Nhìn Kuroko vui vẻ làm Kagami cũng vui vẻ theo. Ể, nhưng hình như hắn quên cái gì ý nhỉ ?
Mãi đến lúc đắp chăn lên giường, Kagami mới muộn màng nhận ra : Hình như lý do Kuroko vui vẻ là do Kise !!
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Kise, cậu ngừng cười được rồi đấy !
Kasamatsu thở dài, tên này cười toe toét từ lúc xếp hàng đến lúc trên đường trở về. Ai không biết còn tưởng hôm nay đội họ thắng trận cơ đấy !!
-Nhưng em không thể ngưng hạnh phúc được.
"Hờ hờ, thế nên đội họ mới bị các bạn nữ nhìn chằm chằm suốt từ lúc về tới giờ. Mặc dù % là để ngắm tên này" . Kasamatsu đau thương nghĩ.
-Kuroko đã nói gì mà cậu vui tới vậy cơ chứ ?
Có nghĩ thế nào thì hắn cũng chỉ nghĩ đến là do lúc đó. Mà vừa nhắc đến lúc đấy, mặt Kise lại đỏ bừng .
-Đó là...đó là.... cậu ấy đã khen thưởng em.
Sau một hồi uốn éo, Kise mới nói được một câu đầy đủ.
Khen thưởng ?? Oke, giờ thì hắn càng rối não hơn rồi đấy.
Ngay lúc này, những kí ức vốn bị phong ấn trong Kise được mở ra.
"-Kurokocchi, hôm nay tớ đã ghi được hơn điểm đấy !
Kise chạy đến bên Kuroko như một chú cún con. Kuroko thấy vậy, cười nhẹ, cậu xoa đầu Kise :
-Làm tốt lắm !
-Tớ muốn được thưởng thêm cơ. Như tên Aominecchi ý.
Kise nũng nịu.
-Vậy không được đâu Kise.
Nghe thấy vậy, Kise buồn tiu nghỉu : Đúng là hắn không thể so sánh được với Aominecchi....Nhưng Kuroko lại nói thêm :
-Tớ không thể thưởng cậu như cách làm với Daiki. Vậy là không công bằng với cậu rồi. Vậy thì....như này được không ?
Nói xong, Kuroko hôn nhẹ lên vành tai của Kise, thì thầm bên tai hắn :
-Ryouta. "
Sau đó xảy ra chuyện gì thì Kise cũng chẳng nhớ nổi nữa do hắn đã ngất đi vì quá sung sướng -.-
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Daiki, đừng như vậy nữa.
Momoi thở dài nhìn Aomine nằm vất vưởng trong căn phòng lộn xộn, xung quanh là rác rưởi và bia bị vất lung tung khắp nơi. Cả những cuốn tạp chí về Mai-chan mà Aomine từng thích nhất giờ cũng nằm trong sọt rác.
-Cậu ấy ...không cần tôi nữa rồi.
Aomine đau khổ nói. Sau đó, gã nhìn Momoi, ánh mắt gã sáng lên, gã nắm lấy áo Momoi, cầu xin cô như cọng rơm cứu mạng duy nhất :
-Momoi, cậu bảo cậu ấy giúp tôi được không ? Cậu ấy quý cậu như vậy chắc chắn sẽ nghe lời cậu nói. Bảo cậu ấy .. tôi...tôi...
Aomine nói năng một cách lộn xộn. Dường như gã đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nói được câu hoàn chỉnh.
-Chuyện này tôi không thể giúp cậu được.
Momoi quay đi, nói.
Aomine sững sờ, gã không thể ngờ rằng Momoi lại từ chối mình. Gã gầm lên :
-Tại sao ? Tại sao chứ ! Chả nhẽ đến cậu cũng không muốn Tetsu về bên tôi !
Sau đó gã phát điên lên, gã tự đập đầu chính bản thân mình vào tường cho đến khi rướm máu. Momoi hoảng hốt ngăn Aomine lại nhưng gã chẳng hề để tâm. Gã đẩy Momoi ra :
-Cút ! Cút đi !
Momoi biết rằng bây giờ dù cô có nói gì đi chăng nữa thì Aomine cũng không nghe. Nhưng...
-Băng gạc trị thương tôi để ở trên bàn, cậu nhớ dùng. Đồ ăn cũng vậy, cậu đã hai ngày không ăn uống gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ. Huấn luyện viên bảo thời gian này cậu không cần đến tập cũng được, hãy nghỉ ngơi cho khoẻ.
Sau khi nói xong những điều cần thiết, cô liền rời đi. Ngay khi vừa bước ra khỏi nhà của Aomine, Momoi như mất hết sức lực, cô ngồi khuỵu xuống, tiếng gào khóc từ trong nhà vẫn không dừng lại, xuyên qua bức tường đập thẳng vào màng nhĩ cô.
" Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này ?... Tại saooo !!? " Momoi đau khổ nghĩ.
Simp chúa Kise.