Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huuyga bước đến phòng tập bóng rổ, chắc mẩm mình là người đến sớm nhất. Hắn đã đi sớm hơn hẳn một tiếng so với ngày thường cơ mà.Nhưng khi đến gần, Huuyga lại nghe thấy tiếng bóng đập trên sàn. Có người đến sớm hơn hắn ? Sau đó Huuyga đã bị sock nặng vì hắn là người đến gần như muộn nhất. Các thành viên đang thi đấu vs với nhau. Izuki là người đầu tiên chú ý đến Huuyga, anh giơ tay vẫy :
-Ah, chào đội trưởng.
-Sao các cậu đến sớm thế ?
Huuyga nhìn mọi người hỏi.
-Tại vì xem xong trận hôm qua mọi người quá phấn khích... nên...
Kiyoshi vừa thở hồng hộc vừa trả lời.
-Mùa đông này phải thi đấu với Thế hệ kì tích. Chúng ta sẽ đánh bại tất cả bọn họ.
Kagami cũng đáp lại, hắn siết chặt nắm đấm trong tay để thể hiện quyết tâm.
-Tự tin quá đấy.
Huuyga cười nói. Ủa, nói đến giờ hắn mới để ý :
-Kuroko vẫn chưa tới à ?
-Ừ. Nhớ em ấy quá điii. Tôi muốn được ôm em ấy để sạc pin.
Kiyoshi than thở.
Kagami nghe thấy lời của Kiyoshi thì ngay lập tức sừng sỏ lên. Hai người lại lao vào cãi nhau chí choé. Huuyga thở dài : ròi xong, lại đến công chiện. Khi hắn đang cố gắng ngăn cản hai tên này đấm nhau thì Kuroko đến.
-Chào buổi sáng mọi người.
Kuroko cười vui vẻ.
Tất cả mọi người ôm tim trước nụ cười dễ thương của Kuroko : Aaaa, đích thực là thiên thần mà ! Riko chạy đến ôm lấy Kuroko, xoa đầu cậu :
-Hôm nay em có chuyện gì sao mà vui dữ vậy ?
-A, là vì.... em mới nhặt được một cậu bé dễ thương. Đến đây nào.
Kuroko vẫy tay ra cửa. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một bé cún chập chững bước vào. Riko là người đầu tiên phản ứng lại :
-Ôii, là một bé cưng cute !
Cô đến gần bế bé cún lên, càng nhìn càng thấy đáng yêu là sao vậy nè. Mọi người cũng xúm đến gần để xem. Đâu đó trong phòng tập vang lên tiếng hét nhỏ nhoi nhưng không ai chú ý đến. Izuki càng nhìn thì càng thấy con cún này giống ai đó. Ai nhỉ ? Izuki trầm ngâm. Bất chợt anh quay phắt lại nhìn Kuroko. Kuroko nghiêng đầu với Izuki như ý muốn hỏi anh có chuyện gì vậy. Quá.... quá giống đi thôi ! Izuki nhìn lại con cún lần nữa để xác nhận, sau đó anh thốt lên :
-Con cún này.... Nó... nó giống hệt Kuroko !
-Oh, cậu nói tôi mới thấy. Nó có đôi mắt y hệt Kuroko.
-Woww, bảo sao tui cứ thấy nó đáng yêu thế nào ! Hoá ra là vì giống Kuroko à.
-Vậy chúng ta gọi nó là " Tetsuya số " nhé !
Koganei đưa ra ý kiến. Mọi người đều nhất trí. Sau một hồi chơi với cún cưng, Riko lên tiếng :
-Nãy giờ tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy nhờ ?
Cô nghĩ mãi cũng không ra.
-Ủa, cậu nói tôi mới để ý.... Kagami đâu rồi ý nhỉ ? Bình thường cậu ta toàn bám lấy Kuroko.
Huuyga nhìn xung quanh phòng tập. Sau đó hắn phát hiện một góc nào đó trong phòng xuất hiện một đống thù lù đang run lẩy bẩy. Huuyga đi tới gần, vỗ vào vai :
-Kagami ?
-Áaaa, đừng đến gần tôi !
Kagami hét lên.
-Cậu làm sao vậy ?
Huuyga khó hiểu nhìn Kagami.
-Ko... Tôi... Chó... Tôi.. sợ chó lắm !!
Sau một hồi run rẩy, cuối cùng Kagami cũng nói được một câu hoàn chỉnh.
-Cái gì... Cậu to như con gấu mà sợ con chó á !
Huuyga ngạc nhiên.
-Hề hề, cậu sợ chó sao .... Ka..ga..mi ?
KIyoshi cười âm hiểm. Sau đó anh bế lấy Số chạy đến gần Kagami.
-Áaaa, khôngggg ! Dừng lại đi. Huhu.. ! Tôi sẽ giết anh... Kiyoshi !
Kagami vừa khóc vừa thét vừa chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Kiyoshi. Cuối cùng Kuroko phải ngăn Kiyoshi lại. Kiyoshi đưa lại Số vào tay Kuroko, cười nói với Kagami :
-Lần này cậu may đấy ! Nhưng lần sau thì....chưa chắc đâu.
Kagami sợ hãi nhìn Kiyoshi rời đi. Đúng là tên độc ác ! Kuroko nắm chặt tay, quyết tâm nói với Kagami :
-Tớ sẽ làm cho cậu chấp nhận Số !
Vậy là cả ngày hôm đó, Kuroko cùng với Số liên tục đi theo đằng sau Kagami . Lúc luyện tập, ăn trưa, kể cả lúc Kagami chạy đi vệ sinh nhưng hắn vẫn sợ hãi khi thấy Số .
-Sao cậu lại sợ chó đến vậy ?
Kuroko nhìn Kagami, hỏi hắn.
-Tại vì... hồi nhỏ tớ từng bị chó cắn. Nó.. đau lắm !
Kagami tủi thân nói.
-Chó dữ thì không nói làm gì, nhưng bé Số này nó hiền lắm. Sao cậu không thử chấp nhận nó... một lần đi ?
Kuroko buồn rầu nói. Cậu không muốn ai phải sợ hay ghét bỏ Số . Em ấy cũng giống như cậu vậy... từng bị bỏ rơi. Cậu muốn em ấy có thể nhận được sự yêu thương như cách mọi người đã thương yêu cậu. Đó là lý do vì sao cậu cố chấp để em ấy làm quen với Kagami.
Kagami nhìn Kuroko, bỗng hắn tự đưa tay lên mặt tát chính mình một cái. Kuroko bất ngờ :
-Ka..gami ?
-Tớ xin lỗi Kuroko. Tớ đã không để ý đến cảm nhận của cậu. Tớ đúng là một tên khốn nạn.
Kagami nghiêm túc nói.
Kuroko ngỡ ngàng, cậu bối rối nói :
-Không.. không đến mức như vậy đâu. Là do cậu đã có bóng ma từ hồi bé.
-Không... Đó là lý do chết tiệt để biện minh cho sự yếu đuối của tớ. Kuroko đã cố gắng như vậy mà tớ chỉ biết dậm chân tại chỗ. Cậu có thể đưa Số cho tớ được không ?
-Cậu.. chắc chứ ?
Kuroko vẫn còn kí ức về vụ rượt đuổi sáng nay đấy nhé.
-Chắc chắn !
Vẻ mặt Kagami trang nghiêm như chiến sĩ chuẩn bị đi tử trận. Kuroko phì cười trước vẻ mặt tấu hài của Kagami. Cậu chậm rãi đặt Số vào tay Kagami. Đợi một lúc... rồi lại một lúc...Kagami vẫn không có phản ứng gì, Kuroko lo lắng : có phải là sợ đến mức không động đậy được nữa không vậy ? Cậu gọi nhỏ :
-Kagami ?
Kagami giật mình, hắn bỡ ngỡ nói :
-Tớ.. tớ không nghĩ là con chó này lại mềm đến vậy.
Cảm giác này... thật là lùng. Nhưng.. hắn không hề ghét nó. Mà nói thật nhé, Kagami càng nhìn con chó này càng thấy giống ai đó. Ơ, Kagami quay phắt lên nhìn Kuroko. Hắn há hốc mồm :
-Kuroko, con chó... con chó này.. nó giống hệt cậu !
-Giờ cậu mới để ý à. Đôi mắt của em ấy giống tớ lắm.
Kuroko cười dịu dàng nhìn Số . Kagami mặt đỏ bừng khi nhìn thấy nụ cười của Kuroko : đáng ... đáng yêu quá đi ! Hắn bất ngờ thốt lên :
-Tớ yêu Số !
-Gâu ! Gâu !
Kuroko bất ngờ : gì mà nhanh vậy ! Nhưng nhìn cảnh tượng Kagami ôm hôn Số , Kuroko lại không tìm ra điều bất hợp lý gì. Thôi kệ, chắc cậu ấy là người tiếp thu mọi chuyện nhanh.
Vì một lý do gì đó mà Kagami đã chấp nhận Số chỉ trong vài giây, Và sau đó thuận lý thành chương hắn đã trở thành một con sen chính hiệu.
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Boss, tôi muốn báo cáo.
Akari vừa nhấc máy thì một giọng nữ vang bên tai. Anh ngửa người ra chiếc ghế bành, trầm giọng nói :
-Ừ.
Sau khi nghe người đó nói xong mọi chuyện, anh cười khẩy :
-Tôi bảo cô điều tra nhưng cô mang cái bản báo cáo chết tiệt đó về đây là có ý gì ! Cô nghĩ tôi là trò đùa của cô à ?
Giọng nữ trong máy hoảng hốt :
-Boss, xin hãy tin tôi. Tất cả mọi thứ tôi nói đều là sự thật !
Không để người đó nói thêm câu nào nữa, Akari lập tức dập luôn máy. Anh bực bội ném luôn máy đi. Bảo ai nghe bản báo cáo đó cũng nghĩ người làm nó chắc chắn có vấn đề. Cái gì mà kí ức có vấn đề, không nhớ rõ, nghĩ anh là trẻ con à ? Mấy tên khốn đó tưởng quên là dễ lắm đấy. Hừ !
Càng nghĩ càng thấy bực, Akari quyết định lôi Album của Kuroko ra ngắm cho tâm trạng cảm thấy tốt hơn. Ỏ, Kuroko hồi bé dễ thương quá đi ! Akari vừa xem vừa xuýt xoa về độ Kawai vô đối của Kuroko. Nhưng khi xem đến cuối cuốn Album, Akari cảm thấy hơi là lạ. Sao thế nhỉ ? anh quay lại xem Album một lần nữa. Sau khi lật đi lật lại đến mấy lần, Akari ngỡ ngàng : trong cuốn Album này không hề có một tấm ảnh chụp chung của anh với Kuroko....Tại sao lại như vậy được ? Quá hoang mang nên Akari đã lôi nốt mấy cuốn còn lại ra, và sau đó anh phát hiện : anh không hề có tấm hình chụp chung nào với Kuroko. Không, không đúng ! Anh nhớ rõ ràng hồi Kuroko lên tiểu học, những lần đi chơi, anh với em ấy đều chụp cùng với nhau. Chả nhẽ... tất cả những kí ức đó đều là giả ? Akari rùng mình trước suy đoán đó của mình. Bất chợt một giọng nói vang lên trong phòng :
-Haizz, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.
-Ai, ai đó !
Akari nhìn xung quanh nhưng không hề thấy ai. Anh hét lớn :
-Đừng giả thần giả quỷ nữa ! Xuất hiện đi.
-Giải thích thì dài dòng lắm. Thôi, ngươi tự tỉnh lại đi, mặc dù là hơi đau một chút.
Ánh sáng chiếu thẳng vào người Akari. Anh hét lên vì đau đớn, trước khi ngất đi, Akari lờ mờ nhìn thấy... hình ảnh những chiếc bánh răng khổng lồ.
Hai em đều xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất ~ ~
Bài trên ' đúng đỉnh luôn. Dạo này tui đang bị nghiện nghe mấy bài như này