Trong khách sạn, hai người mỗi người chiếm lấy một chỗ.
Phong Linh nghiêng nghiêng đầu ngó hắn. “Muốn làm gì thì nói đi”.
“Ta đến đón nàng hồi cung”.
“Ngươi biết rõ đáp án rồi, không có việc gì thì về đi”. Phong Linh xoay người, hắn quỷ mị ngăn cản trước người nàng, nhìn nàng không chớp mắt. “Nếu như không phải ta không muốn ép buộc nàng thì bây giờ nàng đã bị ta trói vào cung, ngoan ngoãn làm thái tử phi của ta rồi”.
“Cũng may là ngươi không làm như vậy, nếu không thì ta thật sự sẽ hận tổ tông mười lăm đời nhà ngươi”.
“Nguyệt ~”.
Dạ Lạc Dao đi vào khách sạn, nhìn hai người rồi mỉm cười. “Nguyệt, huynh đang nói gì với Tam Nương vậy?”.
“Ngươi đến thật đúng lúc”. Phong Linh chỉ vào Thần Hoàng, “Mau dẫn hắn đi, cảm ơn”.
Sau đó nàng xoay người, đi thẳng lên lầu.
Thần Hoàng thu hồi ánh mắt, khóe miệng nâng lên. Giống như là đang chuẩn bị có gì đó, không biết được.
“Nguyệt”. Dạ Lạc Dao giật nhẹ áo hắn. “Muội không thoải mái, huynh có thể đưa muội hồi cung không?”.
“Ừ”. Thần Hoàng dắt tay nàng, hơi chỉ trích nói. “Một mình xuất cung rất nguy hiểm, lần sau không được thế”.
“Muội biết rồi”. Nàng ta cười một tiếng, tiến lên khoác cánh tay hắn. “Chỉ cần có huynh bên cạnh, muội không sợ gì cả”.
Thần Hoàng rũ mắt, nhìn qua cánh tay của nàng nhưng rồi không nói gì mà đưa nàng rời khỏi khách sạn.
Phong Linh trở về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, tinh lực của nàng bây giờ phải lãng phí, nếu không nàng sẽ lại nghĩ đến những chuyện linh tinh. Trước đó nàng không biết rõ nhưng bây giờ mọi chuyện như được đưa ra trước kính hiển vi, cái gì cũng được phóng đại.
Rốt cuộc nam nhân của sáu năm trước là người nào, tên khốn kiếp ở kỹ viện là ai, nốt ruồi hoa đào cũng xuất hiện trên người Dạ Vô Hàm có nghĩa là gì? Rốt cuộc…… Bảo Bảo là con trai của ai?
Còn nữa, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Nàng cầm gối che mặt, muốn đuổi đi những chuyện không vui này chỉ muốn nghĩ làm sao để thắng đượ cuộc thi, kiếm được bộn tiền!
“Tối hôm qua, ta căn bản không ngủ ở Bác Ý hiên”.
Một âm thanh thình lình vang lên làm nàng giật mình. Phong Linh lấy gối đầu ra, ngồi dậy, liếc mắt nhìn nam nhân không lo gì ngồi uống trà.
Nàng cau mày, “Ai cho ngươi tiến vào?”.
“Ta nói với tiểu nhị nàng là nương tử của ta, vì cáu kỉnh nên nàng mới bỏ nhà trốn đi”. Hắn nhếch mày, cười ưu nhã mê người. “Kể cả nhi tử cũng bị nàng lừa đi”.
So với người khác phải dùng bạc, hắn muốn quang minh chính đại.
“Ai là nương tử của ngươi? Nương tử của ngươi trong phủ nhiều lắm!”. Phong Linh nghoảnh mặt sang chỗ khác, sống chết cũng không thừa nhận mình tức giận chuyện này.
Dạ Vô Hàm “A” một tiếng, lắc đầu, nụ cười trên mặt vẫn không giảm, nàng càng như vậy thì hắn càng yêu.
Hắn đứng dậy đi tới. “Có một số việc liên quan đến sự đấu đá trong hoàng thất, ta cũng không muốn cho nàng biết. Ta chỉ có thể nói tối hôm qua không có gì xảy ra cả, ta không hề ở Bác Ý hiên”.
Phong Linh chớp mắt, miệng mếu máo. “Ai biết được? Hơn nữa, ngươi giải thích với ta làm gì, ta mới không thèm quan tâm!”.
“Thật sao?”. Dạ Vô Hàm ngồi bên cạnh nàng, nhướn mày. “Phong Tam Nương, nàng không thể khẩu thị tâm phi được đâu”.
“Ai khẩu thị tâm phi? Đó là việc nhà của ngươi, ta làm sao? Hôm nay Châu Châu, ngày mai Đình Đình, muốn yêu, muốn cưng chiều người nào là chuyện của Hàm Vương ngài, đâu có quan hệ gì đến ta?”. Tuy nói như vậy nhưng khi nàng biết được chuyện tối hôm qua đuôi lông mày Phong Linh cũng nâng lên. (ý chỉ cũng vui lên)
Hắn cưng chiều ôm chặt nàng, dùng sức không cho nàng giãy giụa. “Tam Nương, đừng rời khỏi ta. Nếu như nàng không thích thì ta tuyệt đối sẽ không làm tiếp, thị thiếp trong phủ ta sẽ đưa đi hết, sau này trong lòng ta, trong mắt ta cũng chỉ có mình nàng”.
Tim Phong Linh đập mạnh, quay đầu nhìn lướt qua hắn, lại chuyển mắt. “Không phải là ta muốn ngươi đuổi các nàng đi…………”.
“Ha ha”, hắn cười khẽ, ôm nàng. “Chỉ cần nàng không giận ta nữa, như thế nào cũng tùy nàng”.
Phong Linh biết, hắn là Vương gia quyền cao chức trọng, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng hắn dám vì nàng mà bỏ rơi tất cả những nữ nhân khác đó chính là thâm tình của hắn, là hắn dung túng nàng.
Nhất thời trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù thấy có lỗi với những nữ nhân kia nhưng trong tình yêu trước giờ đều ích kỷ, nàng cũng không độ lượng đến nỗi đáng thương cho tình địch của mình.
“Nhưng mà, có chuyện nhất đinh nàng phải đồng ý với ta”. Thái độ Dạ Vô Hàm nghiêm túc nói.
“Cái gì?”.
“Nàng cách xa thái tử một chút”. Dáy mắt hắn hiện vẻ ghen tuông, nhàn nhạt nói. “Người này còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, hắn giỏi ngụy trang, lại sắp trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, không thể không có những kẻ địch. Trước đó thì là người ngu bị người khác xem nhẹ nhưng bây giờ chỉ sợ có người đang tính toán hắn rồi”.
Phong Linh học bộ dáng của hắn “a” một tiếng. “Thì ra là có người đang ghen”.
Dạ Vô Hàm ho nhẹ một tiếng. “Đâu có, bổn vương chỉ nhắc nàng một tiếng thôi”.
Nàng nhìn hắn, đột nhiên nghiêm nghị nói. “Dạ Vô Hàm, ngươi muốn làm hoàng đế à?”.
Hắn ngẩn ra, “Sao lại hỏi cái này?”.
“Ngươi cứ trả lời ta đi”.
Hắn lắc đầu một cái, “Không hề”.
“Thật sao?”. Phong Linh nghi ngờ hỏi. “Binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt, huống chi ngươi lại là Vương gia, lại là người có nhân khí cao ngạo, nếu như ngươi muốn làm hoàng đế không phải là không thể”.
Dạ Vô Hàm thu hồi cây quạt, gõ nhẹ xuống đầu nàng. “Lời này mà cũng dám nói, nàng có mấy cái đầu để chém hả?”.
“Người ta chỉ hiếu kỳ chứ sao?”.
Hắn cười một tiếng, lộ ra nụ cười làm người ta không thể đoán được. “Nếu như ta muốn ngôi vị hoàng đế này có lẽ ta đã lên ngôi từ lâu rồi”.
Phong Linh nhíu mày, cũng không hoài nghi lời của hắn.
“Từ nhỏ mây người chúng ta có vẻ nổi bật trong hậu cung, mà trong hậu cung càng hắc ám hơn so với những gì mà nàng có thể tưởng tượng”. Ánh mắt hắn ảm đạm, chậm rãi mở miệng. “Nàng có biết không? Ta còn có một muội muội”.
“Dạ Lạc Dao?”.
Hắn lắc đầu. “Nàng ta là công chúa nuôi của hoàng hậu trước. Ta có một muội muội ruột, con bé rất đẹp, rất đáng yêu rất thích đi theo phía sau ta và Dập Tuyên… Từ khi còn bé thái tử đã ngu cho nên mọi người nghĩ phế thái tử ngu là chuyện sớm hay muộn. Cho nên ta tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Có người lén hạ độc trong bát canh của ta, kết quả muội muội không cẩn thận thay ta uống bát canh đó…….”.
Phong Linh hít sâu một hơi, không ngờ Dạ Vô Hàm lại có quá khứ như vậy.
“Mẫu phi đau lòng quá độ nên bệnh không dạy nổi. Trước khi lâm chung, bà giao cho ta và Dập Tuyên mỗi người một túi gấm như ý, bên trong chứa tóc của muội muội, dùng cái này để nhắc nhở chúng ta phải cách xa ngôi vị hoàng đế, cách xa những thứ phân tranh kia….. Cho nên”. Hắn bình tĩnh nhìn nàng. “Nàng không cần lo lắng ngôi vị hoàng đế thay hắn?”.
Phogn Linh giật mình, mờ mịt mở to hai mắt. “Người nào?”.
Hắn cười một tiếng cũng không nói nữa. Có một số chuyện, ai cũng thấy rõ hơn hắn. Người kia đối với Tam Nương, không phải là có cũng được mà không có cũng không sao.