Cuộc thi ‘Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan’ đã lan rộng khắp cả nước.
Có lẽ ở cổ đại tiết mục giải trí thật sự quá ít, hoặc có thể là vì người giỏi quá nhiều, tóm lại, cuộc thi ‘Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan’ rất được hoan nghênh, hơn nữa có Dao công chúa tham gia dự thi, nên làn sóng nhiệt tình đã lan đến tận hoàng cung.
Thanh Nhạc Cung.
Lãnh Tàng Tâm thật sự đứng ngồi không yên, sắp không kiên nhẫn được nữa.
Phong Tam Nương tham gia cuộc thi ‘Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan’, như vậy thân phận giả mạo của mình sẽ nhanh chóng bị vạch trần. Dạ Vô Hàm biết, Dạ Mặc Cảnh biết, hoàng thượng biết, những người này đều không là gì! Nhưng nếu tên dã man kia biết, hắn sẽ phản ứng thế nào đây?
Chủ nhân sao có thể để một mình mình ở đây ngăn bão, còn hắn lại đi ra ngoài sung sướng chứ?
Lãnh Tàng Tâm suy đi ngĩ lại, quyết định thừa dịp chủ nhân không có ở đây, chuồn êm khỏi cung đi tìm hiểu tin tức của Địch Cuồng.
Lãnh Tàng Tâm đang chuẩn bị đi, chợt nghe bên ngoài có người bẩm báo, “Thái tử phi, Cảnh Vương điện hạ đến.”
“Đáng chết!” Lãnh Tàng Tâm nhíu mi, ổn định tâm thần, “Ta lập tức tới.”
Phòng trước, Dạ Mặc Cảnh ngồi đó, phía sau là thị vệ trung thành của hắn, Trương Tam.
“Tham kiến Cảnh Vương điện hạ,” Lãnh Tàng Tâm khẽ cúi người, ngay sau đó cười nói, “Cảnh Vương, ngài tìm thái tử sao? Hiện thái tử không có trong cung.”
“Hả? Thái tử đi đâu?” Dạ Mặc Cảnh nhìn chằm chằm Lãnh Tàng Tâm, ánh mắt sắc bén.
“Thái tử không nói,” Lãnh Tàng Tâm che miệng cười một tiếng, ngồi xuống, đá lông nheo với Dạ Mặc Cảnh, “Cảnh Vương, giờ đã trưa, không bằng ở lại dùng bữa đi, Tam Nương sẽ tự mình xuống bếp, làm mấy món cho ngài.”
Dạ Mặc Cảnh cười nhạt, khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn gật đầu, “Vậy làm phiền thái tử phi.”
“Đâu có.” Lãnh Tàng Tâm cười dịu dàng, đứng dậy đi ra ngoài.
Dạ Mặc Cảnh rũ mắt xuống, nhếch miệng, “Trương Tam, ngươi thấy sao?”
“Phong Tam Nương thay đổi.”
“Gì nữa?”
“......Nàng ta không phải Phong Tam Nương.”
“Ha ha,” Dạ Mặc Cảnh đứng dậy, đi tới bên cửa, hít một hơi không khí mới mẻ, “Thái tử không điên, thái tử phi đổi người, ha ha, thật là thú vị!”
Trương Tam tiến lên, “Bảo Bảo không xấu.”
Dạ Mặc Cảnh ngẩn ra, quay đầu lại, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tam ca yên tâm, bổn vương sẽ không động đứa bé kia.”
“Vương gia thứ tội, thuộc hạ đã vượt quyền.” Trương Tam lui ra.
Dạ Mặc Cảnh không trách hắn, cười cười nói, “Đúng là mẫu tử, đều không phải người bình thường mà!”
Chẳng mấy chốc đã xong bốn mặn một canh.
Lãnh Tàng Tâm kêu người bưng rượu lên, tự mình rót một ly cho Dạ Mặc Cảnh, làm như vô tình cọ bộ ngực đầy đặn vào tay hắn. Dạ Mặc Cảnh nhướng mày, khẽ nhấp một ngụm, “Rượu ngon.”
Trương Tam nghiêm chỉnh đứng canh ở cửa.
“Cảnh Vương, mời ngài một ly nữa!”
Lãnh Tàng Tâm uống cạn ly rượu, trong lòng như có con mèo đang cào. Đây là cơ hội tốt để quyến rũ hắn! Nhưng......
Lần đầu tiên, Lãnh Tàng Tâm do dự không quyết với mệnh lệnh của chủ nhân.
Đột nhiên, Dạ Mặc Cảnh ôm eo Lãnh Tàng Tâm. Nàng ta sửng sốt một chút, nhưng lập tức nở nụ cười xinh như hoa, ra vẻ muốn cự tuyệt lại còn mời chào, “Cảnh Vương, ngài làm gì vậy, không sợ bị người khác thấy sao?”
“Bổn vương luôn rất tò mò, đến tột cùng thái tử phi quyến rũ đến mức nào, mà cả thái tử và Hàm Vương đều muốn tranh đoạt?”
Lãnh Tàng Tâm cười nhẹ, “Cảnh Vương, ngài hỏi lầm người rồi, việc này phải hỏi thái tử và Hàm Vương chứ!”
“Hỏi họ, không bằng tự mình tìm đáp án.” nói xong, Dạ Mặc Cảnh bắt lấy cổ tay Lãnh Tàng Tâm, kéo nàng ta vào lòng.
Lãnh Tàng Tâm hô một tiếng, “Cảnh Vương......”
Dạ Mặc Cảnh tiến gần nàng, nhẹ nhàng ngửi, mỉm cười, “Mùi hương rất quen thuộc, giống như một vị hồng nhan tri kỷ của bổn vương.” Hắn nhìn chằm chằm Lãnh Tàng Tâm, sắc mặt dần thay đổi, hắn chỉ chỉ vào mũi mình, “Lỗ mũi của ta, dựa vào mùi hương để nhận thức người.”
Lãnh Tàng Tâm thầm lo lắng, mắng một câu, mũi chó! Nhưng vẫn nũng nịu nói, “Cảnh Vương, ngài đang nói gì vậy, ta không hiểu gì hết!”
“Thật sao?” Dạ Mặc Cảnh siết chặt vòng tay, ánh mắt lành lạnh, “Tàng Tâm, không ngờ ngươi lại là người của thái tử!”
Lãnh Tàng Tâm phản ứng cực nhanh, vọt ra khỏi vòng tay của hắn, kêu to, “Người đâu..........”
Đột nhiên, một bàn tay cứng như kìm sắt bóp chặt cổ nàng ta, khiến nàng ta không thở nổi “Khụ......”
Trương Tam lôi Lãnh Tàng Tâm đến vách tường, nhấc hổng nàng ta lên.
Dạ Mặc Cảnh lắc đầu thở dài, đi tới, “Ai, bổn vương thật rất đau lòng, không ngờ, ngươi lại dám gạt bổn vương?!”
Lãnh Tàng Tâm nhìn hắn, hai chân giãy đạp.
“Nơi này đã bị người của bổn vương trông chừng, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.” Dạ Mặc Cảnh lạnh lùng nói, “Khuôn mặt thật của thái tử là ai?”
Lãnh Tàng Tâm nhắm mắt lại, thà chết cũng không chịu nói một chữ.
“Ha ha, khá lắm, có tiết khí.” Dạ Mặc Cảnh không hỏi lần thứ hai, mà quay lưng đi, “Trương Tam, ngươi biết, bổn vương luôn không thích máu.”
Trương Tam không lên tiếng, tay bỗng dùng sức.
Mặt Lãnh Tàng Tâm càng ngày càng tái. Đúng lúc này, một tiếng rống to vang lên, một bóng đen như từ trên trời giáng xuống đánh một chưởng về phái Trương Tam!
Trương Tâm vội buông tay ra, lập tức vọt trở lại bên cảnh Dạ Mặc Cảnh để bảo vệ hắn.
Lãnh Tàng Tâm ngã xuống đất, không ngừng ho khan.
“Nữ nhân ngốc này, có sao không?” nghe giọng nói thô lỗ đó, Lãnh Tàng Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Ngươi......Ngươi, ngươi......”
Địch Cuồng đang mặc quần áo của Cấm Vệ Quân trong cung, chắn trước người Lãnh Tàng Tâm, uy phong lẫm lẫm.
Dạ Mặc Cảnh ngây ngẩn cả người, “Địch bang chủ?”
Hắn và bang chủ Xích Diễm Bang có quen biết, không ngờ, sẽ gặp lại trong tình huống này.
Địch Cuồng chỉ vào Lãnh Tàng Tâm, “Đây là nữ nhân của ta, nếu ai tổn thương nàng, chính là kẻ địch của Xích Diễm Bang! Không cần biết ngươi là vương gia hay là Ngọc Hoàng Đại Đế, lão tử cũng giết không tha!”
Nữ nhân của hắn, hắn nói, mình là nữ nhân của hắn!!
Lãnh Tàng Tâm ngẩn một hồi, bỗng chốc nhảy lên lưng Địch Cuồng, ôm thật chặt cổ hắn, tay còn lại đấm hắn, “Tên xấu xa, rốt cuộc ngươi chịu thừa nhận!”
“A a, ngươi mau xuống, không thấy lão tử đang làm chính sự sao?
“Không, ta không xuống! Ngươi đã nói ta là của ngươi, ta cho ngươi biết, đời này ngươi đừng nghĩ hất ta ra!”
Dạ Mặc Cảnh thấy vậy, cau mày, nhìn hai người, mấp máy môi, cuối cùng phất tay, “ Được, hôm nay, bổn vương nể mặt Địch bang chủ, chuyện này coi như xong. Nhưng từ nay Tàng Tâm phải biến mất!” Bớt được Diêu hoàng hậu, hiện tại hắn trước có Dạ Tàn Nguyệt, sau có Dạ Vô Hàm, không thể tạo thêm kẻ địch được.
“Tàng Tâm?” Địch Cuồng bất mãn nói, “Tên nữ nhân của ta, là để ngươi tùy tiện gọi sao? Về sau gọi nàng là Địch phu nhân!”