Bàn tay của Cô như nát vụn ra,truyền đến một tia đau đớn,Cô khuôn mặt nhăn nhó.Hai người nghĩ Cô là đồ chơi sao mà có thể tranh giành như vậy
-Buông tôi ra đau quá: Cô đau đớn nói yếu ớt.
Hai tay của Cô không động tĩnh gì vẫn bị tay của hai người nắm chặt
-Bỏ tay hai người ra,tôi đâu phải đồ chơi của hai người chứ ; Cô ấm ức nói to, vì ấm ức,quá nước mắt Cô tự nhiên trào ra,giọt nước mắt trong veo rơi xuống,là con người kia sững sờ
vội vàng bỏ tay Cô ra, Cô òa khóc lên ấm ức,mấy người kia coi Cô là đồ chơi sao mà đối xử với Cô như vậy chứ
Thiên Minh,Thiên Vũ,Thiên Lâm,nhìn thấy Cô khóc lúng ta lúng túng không biết làm sao, tính bá đạo lạnh lùng của người mất đi đâu rồi
-các người coi tôi là gì chứ...hu hu ô ô tôi đâu phải đồ chơi đâu: Cô khóc nỉ non,lấy tay lau đi nước mắt
Thiên Lâm vội vàng đến dỗ dành Cô
-Linh Nhi em không sao chứ: Thiên Lâm ôn nhu nói
Cô không muốn nhìn người nữa Cô bỏ đi không quay nhìn mặt người đi thẳng lên phòng đóng cửa lại,lên trên phòng.
người nhìn nhau,hai người kia nhìn lại bàn tay mình,xem có lỗi gì không,sao lại để cho Cô khóc chứ.
Thiên Vũ nhìn người thở phào nhẹ nhõm,cũng chẳng hiểu vì sao như vậy nữa.