Người đàn Ông lạnh lùng ở dưới phòng khách,nhìn nhau đầy khiêu khích,nguy hiểm
Thiên Minh chỉ nhìn hai người kia nhếch đôi môi đầy khiêu khích.Thiên Vũ đưa cặp mắt sắc bén liếc hai người.Thiên Lâm im lặng đầy tính toán
cả không rủ mà cùng đi lên phòng Cô,trong phòng Cô ngồi trên ghế đầy ấm ức, người kia coi Cô là đồ chơi thật sao,muốn vứt bỏ Cô thì vứt,muốn nhặt lại thì nhặt sao,Cô nghĩ càng
tức giận
-em mở cửa ra cho Anh: Thiên Minh gõ cửa đầy chờ đợi
-Không tôi không mở: Cô nói chắc chắn
-đừng như vậy,em mở cửa ra mình nói chuyện được không: Thiên Vũ nhẹ nhàng nói
-Linh Nhi em nên mở cửa ra đi: Thiên Lâm cũng nói theo
-Tôi không mở các người coi tôi là gì,đồ chơi sao,muốn vứt thì vứt muốn nhặt thì nhặt sao,tôi không muốn: Cô hét lên đầy ấm ức
-em mở ra đừng có quá đáng: Thiên Minh vẫn cái giọng ra lệnh cho Cô
cạch...........
Chiếc cửa mở ra
-bốp.......................một cái tát vào mặt Thiên Minh
-đừng coi tôi là đồ chơi, năm trước khi tôi bị người ta bắt nạt các người ở đâu,còn bây giờ các người coi tôi là đồ chơi để tranh giành sao,tôi không muốn: Cô hét lên khuôn mặt đỏ bừng
đầy bực tức
Thiên Lâm,Thiên Vũ không khỏi bất ngờ vì hành động của Cô.. một bên má của Thiên Minh còn ửng đỏ một cái tát của Cô.