Cảm giác được tay anh lại bắt đầu du hành trên người cô và đang đi xuống dưới từng chút một, Đoàn Mạc Nhu ngọ nguậy thân mình nhưng lại phát hiện bị anh kìm kẹp đến nỗi không động cựa được.
Mà cô cũng cảm giác được thân người anh đang chống lên cô, cô bắt đầu hốt hoảng, sự bình tĩnh gan dạ khi lâm nguy bình thường cô luyện được giờ phút này không biết đã biến đâu mất.
Giờ cô cứ như một con chuột nhỏ đã sức cùng lực kiệt, không còn hơi đâu đi chống chọi khi bị anh chơi đùa trêu chọc, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng, cô không cam lòng, cô không muốn bị người ta đối đãi như gái điếm.
“Dừng tay! Thương Quân Đình, dừng tay!”Cô liều mạng giãy giụa, muốn giành lại tôn nghiêm cuối cùng của mình bằng chút hơi tàn.
Nhưng anh làm sao chịu dừng, hết thảy như tên đã lên cung, không còn đường lui.
“Đoàn Mạc Nhu, cô làm bộ thanh cao cái gì? Cô ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Hửm?”Ánh mắt anh chạm đến những dấu vết đậm nhạt khác nhau trên thân thể trắng nõn của cô, đôi mắt nheo lại sầm xuống.
Anh càng kéo hai tay cô thô bạo hơn, quay người cô lại để cô đưa lưng về phía anh.
Đoàn Mạc Nhu nhận ra được ý đồ của anh nhưng làm cách nào cũng không giằng thoát được: “Thương Quân Đình, bây giờ anh chạm vào tôi, anh không sợ tôi sẽ bám lấy anh không tha sao?”Cô nghĩ đàn ông sợ nhất là bị phụ nữ bám riết.
Dường như động tác của anh chần chừ một lát, sau đó giọng nói nhè nhẹ của anh vang lên: “Cô sẽ bám lấy tôi không tha sao?”Dĩ nhiên là cô sẽ không, cô muốn chạy trốn còn không kịp, nào dám bám?“Cô cảm thấy phụ nữ bám tôi còn ít hả?”Giọng nói như ma quỷ của anh vang lên lần thứ hai, cô còn chưa phản ứng lại kịp, vành tai đột nhiên đau điếng, tới mức cô muốn chảy nước mắt.
Đang lúc Đoàn Mạc Nhu tuyệt vọng bất lực, di động của anh đột nhiên đổ chuông, trong không gian tối tăm nghe vô cùng chói tai.
Anh dừng lại, hơi thở vẫn khá dồn dập, dục vọng trên người vẫn rõ ràng như thế, nhưng giây tiếp theo, anh lại buông cô ra rồi lấy điện thoại.
Không có anh chống đỡ, cả người cô lập tức xụi lơ, ngồi khuỵu xuống đất.bg-ssp-{height:px}
Anh ấn nút nghe, giọng trầm tĩnh điềm nhiên: “Chuyện gì?”“Xin lỗi ngài Thương, không thấy cậu chủ nhỏ đâu nữa.
” Lời bên kia nói làm Thương Quân Đình nhíu chặt mày.
“Tìm ra.
” Anh bình tĩnh nói vài chữ rồi cúp máy, sau đó đưa tay bật sáng đèn.
Ánh sáng êm dịu sáng lên trong phòng, mặc dù mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng mọi thứ, trong không khí tựa như còn quanh quẩn mùi vị mập mờ.
Đoàn Mạc Nhu biết bây giờ trông cô nhất định rất thê thảm, lớp trang điểm chắc chắn đã tèm lem, tóc rối bù, quần áo xộc xệch, chỗ nào trên người cũng bị thương, tuy rằng tới thời điểm then chốt nhất anh đã dừng nhưng cô vẫn cảm thấy mình còn không bằng mấy ả gái điếm.
Thương Quân Đình hãy còn sửa sang lại quần áo, ngó người đang co rúm ở đó, cả thân thể gầy gò run nhè nhẹ.
Quần áo trên người cô đã hư hại thê thảm, búi tóc đã bung ra xõa tán loạn trên vai, đầu gối lộ ra ngoài loang lổ vết máu.
Ánh mắt chạm đến đầu gối của cô, anh nheo nheo con mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, nhưng chỉ trong một chốc, anh lại tao nhã chỉnh sửa quần áo, gài cúc xong, anh cởi tây trang ra vứt lên cơ thể run rẩy của cô.
Giọng nói lạnh như nước của anh dội từ trên xuống: “Về sau có chuyện gì, có thể tới tìm tôi, cũng là lên giường, chắc hẳn tôi cho cô được nhiều hơn, còn nữa, tôi không thích bị lợi dụng!”Nói xong, anh không thèm nhìn cô nữa, xoay người kéo cửa phòng đi ra.
.