Chương : Chuyện của cô hẳn là đã được giải quyếtThương Mặc nhìn thấy anh đi ra cửa, vội vàng cúi đầu gật gật: “Ngài Thương, vẫn đang tìm kiếm.”Cậu chủ nhỏ nhà họ Thương là Thương Hoài Ninh mất tích ở Thiên Hoàng, toàn bộ Thiên Hoàng đều rơi vào trạng thái đề phòng khẩn cấp.
Mỗi một cái lối ra đều bị phong bế, tất cả bảo an đều được xuất động, nhưng lại không dám trắng trợn tuyên truyền, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành trãi thảm điều tra ở bên trong Thiên Hoàng.“Thương Huyền đâu?” Thương Đình Quân tỉnh bơ hỏi một câu.
Theo lý thuyết, Thương Huyền luôn đi theo Thương Hoài Ninh, hẳn là sẽ không xuất hiện loại tình huống này.“Thương Huyền đã đi điều tra phòng camera giám sát rồi.” Thương Mặc nhẹ giọng trả lời một câu.“Ừm.” Thương Đình Quân thản nhiên lên tiếng đáp lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Mặc.Thương Mặc lập tức hiểu ý, gật gật đầu, anh ta vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, nhìn theo Thương Đình Quân rời đi.Ở trong mắt của Thương Mặc, người đàn ông này từ trước tới nay luôn am hiểu che giấu và ẩn nhẫn, anh đối xử với bất kỳ ai cũng đều như nhau, ngoại trừ… cô Đoàn ra.Anh ta cũng không rõ chuyện giữa ông chủ và cô Đoàn là gì, chỉ biết vào bốn năm trước, ngài Thương đặc biệt phân phó anh ta về nước đi tìm cô Đoàn, sau đó đưa cô đi Cảng Thành.Khi đó, cô Đoàn chỉ mới mười chín tuổi, lúc anh ta tìm được cô, cô còn đang vì chuyện chi phí phẫu thuật cho mẹ mà bôn ba khắp nơi.Lúc ấy, ngài Thương đã phân phó cho anh ta, cho dù có ra sao, bất luận là sử dụng tới thủ đoạn gì đều phải đưa được cô về.Anh ta cũng không rõ cô Đoàn có ý nghĩa gì với ngài Thương, nhưng mà vừa vặn cô đang thiếu tiền như vậy cũng làm cho anh ta giảm bớt rất nhiều tâm tư nghĩ cách đưa cô trở về.
Anh ta chỉ cần trực tiếp giúp cô nộp lên chi phí phẫu thuật cho mẹ, sau đó để cho cô ký vào thỏa thuận đi theo anh ta tới Cảng Thành.Khi đó, ngài Thương chỉ mới hai mươi hai tuổi, mới vừa tiếp nhận ST.
Sau khi cậu chủ Quân Lâm qua đời không bao lâu, địa vị cậu ba của anh bắt đầu quật khởi đi lên tới đỉnh.Mọi người đều chỉ trích ngài Thương đoạt đi vị trí của cậu chủ Quân Lâm, càng có giả thuyết khẳng định rằng cậu chủ Quân Lâm là do ngài Thương hại chết.
Ngay cả cậu cả của nhà họ Thương là Thương Quân Mặc, cô hai Thương Quân Ảnh cũng cho là như thế.Ngài Thương chưa bao giờ giải thích bất kỳ điều gì, mà bản thân Thương Mặc cũng biết, anh chính là không thích đi giải thích mấy thứ vụn vặt này.Trong lòng Thương Mặc rất rõ ràng, ngài Thương nhất định sẽ không hại chết cậu ba, tình cảm giữa anh và cậu ba, người bên ngoài có thể không biết, nhưng Thương Mặc lại là người bên cạnh của cậu ba, anh ta không thể nào không biết được.Cậu ba đột ngột qua đời, cho nên ngài Thương mới phải chuyển ngành từ trong bộ đội đi ra tiếp nhận ST.
Từ đó về sau, Thương Mặc anh ta luôn một mực đi theo bên cạnh ngài Thương.Điều làm cho anh ta ngạc nhiên chính là, sau khi anh ta đưa cô Đoàn tới Cảnh Thành, ngài Thương ngay cả gặp mặt cũng chưa từng đến gặp cô một lần.bg-ssp-{height:px}
Mặc Thương cứ nghĩ có lẽ anh đã quên có một người như thế tồn tại, dù sao ở bên cạnh ngài Thương, phụ nữ vây xung quanh anh thật sự nhiều lắm.Mãi cho đến nửa năm trước, ngài Thương đột nhiên bắt Mặc Thương lập ra một bản hợp đồng, để cho cô Đoàn và anh đăng ký kết hôn.
Đính hôn trong thời hạn một năm, sau một năm, cô Đoàn và bọn họ sẽ không còn bất kỳ dính dáng gì nữa.Cô Đoàn đương nhiên đồng ý, lúc trước khi cô theo Mặc Thương đi tới Cảng Thành, gần như là đã ký kết khế ước bán thân.
Mặc dù ngài Thương chưa hề có bất kỳ động tác gì với cô, nhưng trong mấy năm này, sau khi mẹ của cô Đoàn ghép tim phải phục dụng rất nhiều loại thuốc đắt tiền, toàn bộ đều là thông qua ngài Thương đưa tới.Bên trong ghế lô truyền tới tiếng động giống như đồ vật này nọ va chạm, Thương Mặc hơi do dự, rốt cuộc anh ta vẫn như cũ đứng ở chỗ đó, yên lặng không nhúc nhích.Cả người Đoàn Mạc Nhu ngay cả một chút sức lực cũng không có, tác dụng của cồn làm cho cô chỉ muốn ngã vào nơi nào đó yên ổn ngủ một giấc.
Nhưng mà thân thể không khỏe kết hợp với đau đớn trên đầu gối đều đang nhắc nhở cô, hết thảy những thứ mà cô đang gặp phải lúc này, nhắc nhở cô bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào.Cô giãy giụa đứng dậy, hai chân vô lực, lại một lần nữa té xuống.
Cô thử thêm vài lần mới có thể chống vào vách tường, chậm rãi đi về phía cửa.Đoàn Mạc Nhu mở cửa bước ra ngoài, lúc cô nhìn đến người đang đứng ở cửa, bắt đầu cảm thấy run sợ..