Thương Mặc nhìn thấy Đoàn Mạc Nhu đi ra, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Cô Đoàn, để tôi đưa cô về nhà.”Đoàn Mạc Nhu đương nhiên nhận ra Thương Mặc, tất cả mọi hành động của anh ta đều là do Thương Đình Quân chỉ thị.
Cô quả quyết từ chối: “Không cần, tôi còn có việc.”Giao dịch với Phùng Tranh còn chưa có xác định, cô nhất định phải đi gặp anh ta một lần nữa.
Chẳng qua Phùng Tranh này là một kẻ ti tiện bỉ ổi, cô ở chỗ này không những không đạt được chỗ tốt gì, còn làm cho cô toàn thân nôn mửa.
Giao dịch này đoán chừng rất khó hoàn thành.Trong lúc cô đang muốn sải bước tiến về phía trước mà đi, Thương Mặc ở bên cạnh đưa tay ra ngăn cô lại: “Cô Đoàn, chuyện của cô hẳn là đã giải quyết xong rồi, để tôi đưa cô về nhà.” Thương Mặc quả thực rất kiên quyết.Lúc cô vừa định mở miệng, di động trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn ngắn.
Khi cô đọc đến nội dung, hai hàng chân mày thanh tú hơi hơi nhíu lại, rồi lại đột ngột giãn ra.
Quả nhiên là Thương Mặc đã biết tất cả mọi chuyện rồi.Tin nhắn là do đoàn làm phim “Tập Người Độc” phát ra, thông báo cho Dịch Hạo Văn đúng tháng sau tham gia quay chụp một số bộ phim, cũng báo cho cô biết luôn địa điểm.Đoàn làm phim gửi thông báo tới vào lúc này, rất dễ nhận thấy là có ai đó gợi ý.
Nói như vậy, chắc hẳn là Phùng Tranh đã đồng ý với cô rồi đúng không?Cô nhìn Thương Mặc cúi đầu đứng ở nơi đó, bản thân cô không ngốc, đương nhiên biết rõ Phùng Tranh là nhìn vào mặt mũi của ai.bg-ssp-{height:px}
Thương Đình Quân anh không thích bị người khác lợi dụng, kết quả vẫn là bị cô lợi dụng.“Giúp tôi nói một tiếng cảm ơn với ngài Thương.” Mặc dù vừa rồi anh thiếu chút nữa đã nhục nhã cô, nhưng có nói thế nào thì anh vẫn đang giúp đỡ cho cô.Cô nói xong, một tay vịn lên vách tường, đi thẳng về phía trước.Thương Mặc cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ đứng ở chỗ đó nhìn cô biến mất ngay chỗ cua quẹo.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.Bên trong phòng camera giám sát, quản lý Thiên Hoàng, đội trưởng bảo an đều đang mồ hôi lạnh nhễ nhại đứng ở nơi đó, trừng hai mắt lên nhìn đoạn video giám sát đang phát trên từng cái màn hình.Trên màn hình bỗng chốc hiện lên bóng dáng của Đoàn Mạc Nhu, mấy người đi theo phía sau cũng nhanh chóng gia nhập tấp nập vào trong đó.Chẳng qua những hình ảnh này chỉ chợt lóe lên rồi lướt qua, cũng không có tìm được hình ảnh tiếp theo.“Đoàn video giám sát vị trí đó trong khoảng thời gian này đâu? Sao lại không có?” Thương Huyền vừa chỉ vào một bóng dáng, vừa quay người hỏi.Tuyến đường tới chỗ này mấy ngày trước đã bị phá hủy, vốn là định hôm nay sẽ tu sửa, chẳng qua người thiết kế nói hôm nay không có thời gian trống, cho nên…” Quản lý nơm nớp lo sợ lên tiếng, còn không quên liếc mắt nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Thương Đình Quân bên cạnh.“Ngài Thương, hẳn là vào khoảng thời gian này, ở vị trí này mất tích.
Tôi vừa đi toilet xong, bước ra đã không thấy cậu chủ nhỏ đâu nữa, ngay cả vòng tay của cậu chủ nhỏ cũng tháo xuống…”Thương Huyền cúi đầu nói, bảo vệ cậu chủ nhỏ là trách nhiệm của anh ta.
Bây giờ cậu chủ nhỏ bị thất lạc, nếu như cậu chủ nhỏ có chuyện gì, cho dù có bằm anh ta ra làm trăm ngàn mảnh cũng không quá đáng.“Vị trí kia thông tới chỗ nào?” Thương Đình Quân đưa tay chỉ vào một điểm trên màn hình.“Chỗ đó là đường đi thông tới kho hàng.”“Vào trong đó tìm đi, cho dù là một góc khuất cũng không được bỏ qua.” Sau khi anh nói xong, lại chuyển hướng nhìn về phía Thương Mặc: “Dẫn mấy người kia tới đây.”Thương Mặc lập tức gật đầu, quay người đi ra ngoài.Đoàn Mạc Chu không ngờ tới chính là, cô đang ở Thiên Hoàng, thế mà lại bị lạc đường.Cô đã sớm nghe nói qua Thiên Hoàng rất lớn, mặc dù bản thân cô cũng có thẻ, nhưng mà mỗi lần ra vào đều có người đưa cô đi.
Có điều bây giờ cô đang ở một nơi vắng vẻ như thế này, ngay cả một nhân viên phục vụ cũng tìm không ra.Cô cứ đi vòng tới vòng lui, không biết tại sao cứ đi vòng quanh chỗ đó, chung quy cô vẫn có cảm giác hình như không phải là đang đi tới lối ra.Rốt cuộc cô thật vất vả mới tìm được một cái cầu thang.
Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, ngọn đèn bên trong cầu thang lúc sáng lúc tối, đừng nói là bóng người, ngay bóng ma cũng không có..