Edit by Chang
Hạ Mạt Tâm ngồi trêи xe buýt dựa, cô dựa bên cửa nhìn về phía bên ngoài, lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm.
Hai cô gái ngồi đằng sau đang bàn luận chuyện của Vưu Kỳ San.
Bình thường cô không chú ý đến những tin tức giải trí đó, nhưng không biết vì sao lại cực kỳ nhạy cảm với cái tên này.
Gần đây Cố Bắc Thần luôn bận bịu không về nhà, chỉ sợ cũng vì chuyện của Vưu Kỳ San.
Cô không phải loại người thích hỏi đông hỏi tây, Cố Bắc Thần không nói thì cô cũng sẽ không hỏi, nhưng cô lại luôn có thể nhìn thấy những ảnh chụp bọn họ ở bên nhau trêи những cuốn tạp chí.
Cô nhìn cuốn tạp chí mới toang trong tay người đàn ông ngồi bên cạnh.
Lúc này, xe buýt đã tới sân ga trước cửa bệnh viện.
Cô xuống xe, gần đây bầu không khí thật sự càng ngày càng kém, vừa xuống xe đã có thể ngửi được mùi khói xe làm cho người ta buồn nôn.
Hạ Mạt Tâm che miệng đỡ lấy cột điện rồi nôn khan.
Dạ dày quay cuồng từng đợt, cực kỳ khó chịu.
Đi vào bệnh viện, bình thường sao cô không cảm thấy mùi thuốc sát trung trong bệnh viện khó ngửi thế nhỉ.
Trợ lý của bác sĩ Vương thấy dáng vẻ này của cô thì vội rót một ly nước: “Cô Hạ, cô vẫn ổn chứ?”
Hạ Mạt Tâm cố gắng hết sức ngẩng đầu hỏi cô ta: “Không phải tôi mắc bệnh nan y nên cô mới bảo tôi đến kiểm tra lại đấy chứ? Không sao đây, cô nói thật cho tôi biết đi, năng lực thừa nhận của tôi vẫn rất tốt đấy.”
Y tá cười nói: “Lát nữa báo cáo đưa ra sẽ báo cho cô biết nhé.”
Lấy được bản báo cáo, vệ sĩ liền dẫn cô đi tới văn phòng.
“Bác sĩ Vương, đây là bản báo cáo của cô Hạ.”
Bác sĩ Vương nhìn báo cáo, hỏi: “Cô Hạ, gần đây cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Qúa rõ ràng thì không có, nhưng mà gần đây ăn uống không được tốt lắm, hơn nữa luôn cảm thấy dạ dày không thoải mái. Có phải bệnh dạ dày của tôi lại nghiêm trọng hơn không? Nhưng tôi ăn cơm rất đúng giờ, mấy lần kiểm tra gần đây cũng đều không tệ lắm.”
Bác sĩ Vương cười cười nói: “Lần trước cô tới làm kiểm tra, tôi vẫn chưa thể xác định, nên qua nửa tháng lại bảo cô đến kiểm tra thêm một chút.”
“Không phải tôi thật sự mắc bệnh an y chứ?”
Bác sĩ Vương cười ra tiếng: “Không phải, chỉ cần cô chú ý đồ ăn một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Mà tôi vẫn phải chúc mừng cô Hạ, cô mang thai rồi.”
“Gì cơ?! Anh, anh nói gì cơ?” Hạ Mạt Tâm sửng sốt.
“Cô đã mang thai hơn bốn tuần. Lần trước cô tới kiểm tra sức khoẻ nên tôi vẫn không thể xác định, hôm nay mới bảo cô đến kiểm tra lần nữa.”
“Bác sĩ Vương, anh, anh chắc chứ!” Hạ Mạt Tâm khó nén được hưng phấn.
“Đương nhiên rồi.”
Trước nay Hạ Mạt Tâm đều không nghĩ tới chuyện mình sẽ làm mẹ, tin tốt đến bất chợt làm những chuyện không vui mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói.
Cô cầm bản báo cáo từ chỗ bác sĩ đi ra ngoài, đứng trước hành lang chuẩn bị gọi điện cho Cố Bắc Thần, cô định nói tin tốt này cho anh biết đầu tiên, nhưng điện thoại anh lại tắt máy.
Lúc này trêи không trung truyền đến tiếng sấm ầm ầm, mây đen giăng đầy, là một cơn mưa mùa hạ…