Edit by Chang
Hạ Mạt Tâm nhìn di động, thở dài: “Lại tắt máy.”
Dường như lần nào gọi cũng vĩnh viễn đều tắt máy.
Mưa càng rơi càng lớn, lúc cô chuẩn bị về nhà, lúc này trong đại sảnh bệnh viện lại đột nhiên cực ỳ nhốn nháo.
Mấy y tá và bác sĩ đẩy xe cáng vội vàng đi về phía cổng lớn, tất cả mọi người đêu tò mò có phải đã xảy ra sự cố gì nghiêm trọng không.
Lúc này, một chiếc Land Rover màu đen dừng trước cửa bệnh viện. Cửa xe vừa mở ra, Hạ Mạt Tâm lại thấy bóng hình quen thuộc từ bên trong đi ra, sau đó lại thấy anh ôm một cô gái trêи người đầy máu trong lòng…
“Cố Bắc Thần?!” Hạ Mạt Tâm thấy thế lập tức tiến lên, cô sợ có phải Cố Bắc Thần xảy ra chuyện gì không.
“Mau, mau đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ vội vàng nói.
Ngay sau đó, mọi người hỗ trợ ôm lấy người phụ nữ trong tay Cố Bắc Thần, đẩy xe cáng đi về phía phòng cấp cứu.
Hạ Mạt Tâm đứng bên cạnh trơ mắt nhìn Cố Bắc Thần vội vàng đi qua trước mặt mình, mà anh căn bản không nhìn thấy cô.
“Tổn thương tĩnh mạch, thông báo cho kho máu chuẩn bị huyết tương!”
“Vâng!”
…
Bên ngoài phòng cấp cứu vô cùng an tĩnh, Cố Bắc Thần đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc.
Trêи áo sơ mi màu trắng của anh dính dầy vết máu đỏ tươi.
Hạ Mạt Tâm đi qua, nhìn dáng vẻ nôn nóng của Cố Bắc Thần liền nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Bắc Thần nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô:” Sao em lại ở đây?”
“Em…” Hạ Mạt Tâm biết lúc này nói chuyện mình mang thai sẽ không thích hợp lắm, vì thế nói: “Vừa rồi em thấy cô Vưu …”
“Ừ.”
Dường như anh cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với cô, xoay người nhìn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Không có việc gì nữa thì em đi về trước đi.”
Lúc này, Cố Ngữ Hi và Đường Nghiêu đi tới.
“Anh hai! Kỳ San sao rồi? Cô ấy, sao cô ấy lại như thế?!” Cố Ngữ Hi tiến lên bắt lấy tay Cố Bắc Thần, nôn nóng hỏi.
“May mà phát hiện kịp thời, bây giờ đang cấp cứu.”
Cố Ngữ Hi khóc nấc lên: “Sao lại thế này chứ, không phải hôm qua vẫn còn rất tốt à! Em vừa trở về một lát, sao lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng thế.” Nói xong, cô ta khóc càng thêm thương tâm.
Hạ Mạt Tâm thấy thế, vội vàng lấy khăn giấy đưa qua, an ủi nói: “Ngữ Hi, đừng khóc, bác sĩ đang cấp cứu, cô ấy, chắc sẽ không sao đâu.”
Cố Ngữ Hi vừa nhìn thấy Hạ Mạt Tâm, cả giận nói: “Sao lại là cô?!”
“Tôi…”
Một tay Cố Ngữ Hi đẩy cô ra, chỉ vào Hạ Mạt Tâm cả giận nói: “Hạ Mạt Tâm, đều bởi vì cô, nếu không có cô, Kỳ San cũng sẽ không biến thành như vậy! Đều vì cô hết đấy!”
“Cố Ngữ Hi!” Cố Bắc Thần thấy thế liền nổi giận, đỡ lấy Hạ Mạt Tâm bị hất lên cột: “Em đừng quá đáng quá!”
“Anh hai! Người phụ nữ này rốt cuộc dùng bùa mê thuốc lú gì thế hả? Tình cảm giữa anh và Kỳ San nhiều năm như vậy mà còn kém cô ta sao?! Hạ Mạt Tâm, cô rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi anh hai tôi! Chẳng phải cô vì tiền của nhà họ Cố chúng tôi à, nói đi! Cô rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền!”
“Cố Ngữ Hi!” Cố Bắc Thần có chút tức giận: “Không được nói hươu nói vượn!”