"Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta căn bản không thuộc về nơi này, chứ đừng nói ở đây còn có một người đáng ghét, nếu ta có thể có một đôi cánh, ta nhất định sẽ bay khỏi nhà giam này!" Hân Vũ mới không sợ hắn, nếu hắn có thể vì lời này mà thả nàng ra, vậy càng tốt, nhưng điều này xem ra chỉ là giấc mộng của riêng nàng thôi.
"Không thuộc về nơi này, vậy ngươi thuộc nơi nào? Thuộc loại mà ngươi nói sao?" Đột nhiên nghĩ đến câu nói lần trước nàng đã nói, , con số kỳ quái này rốt cuộc là cái gì?
Hân Vũ có chút thất thần, tiếng nức nở cũng đột nhiên ngừng lại, "" đây chẳng qua là nàng thuận miệng nói ra, lúc này hắn hình như muốn cùng nàng truy vấn tới cùng, vậy phải làm sao bây giờ, nàng phải giải thích thế nào đây?
Mỗi lần hỏi vấn đề này, nàng đều duy trì trầm mặc, như thế khiến Hình Ngạo Thiên nổi lên lòng nghi ngờ, lời trong miệng nàng nói ra câu nào có thể tin tưởng đây?
Bần thần một hồi lâu, nhìn thấy gương mặt càng lúc càng mất đi sự nhẫn lại, xem ra chỉ có thể phân tích thôi: " là một năm, vì sao phải kêu đây? Đó là bởi vì quê quán của ta có hơn hai nghìn năm lịch sử, truyền lưu cho đên đời chúng ta, vừa vặn chính là hai ngàn lẻ mười hai năm, cho nên chính là ."
"Ha ha ha ~~ ngươi thật đúng là xem ta thành đứa bé ba tuổi sao? Loại chuyện ma quỷ ta mà tin, ta đây không đã không xứng càng không có tư cách làm Phhong thành Vương!’ Hình Ngạo Thiên nhìn thẳng vào cặp mắt thủy linh to, nàng nói dối mặt không hoảng cũng chẳng đỏ.
Hân Vũ xấu hổ ngồi dậy, cũng đúng, chuyện ma quỷ như vậy đổi lại chính nàng cũng không tin, nhưng mà rõ ràng, nàng thật sự là đến từ năm nha, điều này vốn không có lừa hắn nha.
"Quên đi, thấy ngươi hôm nay bị ủy khuất, ta sẽ không ép hỏi ngươi từ đâu đến, nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nghĩ câu trả lời cho rõ ràng, sau này ta vẫn sẽ hỏi ngươi." Cầm khăn mặt nhúng vào trong nước nóng, lấy ra tiếp tục đắp nên mặt nàng, Hân Vũ không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Trong Nghi Lan cung, Lam Cẩm Nhi chuẩn bị mọi thứ chờ Vương thượng đến, thay bộ y sam mới hôm qua vừa làm xong, ngày hôm nay mới phát huy công dụng của nó, nàng cố ý đặc biệt vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm mà Vương thượng thích ăn nhất, vẻ quyến rũ động lòng người sau khi trang điểm tỉ mỉ hiện lên trong gương đồng, trong lòng còn hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nghĩ, đợi lát nữa Vương thượng nhìn thấy dáng vẻ này của mình sẽ có diễn cảm gì gì?
"Nương nương, bộ y phục này của người thật đúng là đẹp vô cùng, đợi lát nữa Vương thương thấy, sau này nhất định sẽ càng thêm yêu thương người, nói không chừng, mũ phượng Vương hậu kia, rất nhanh sẽ rơi xuống trên đầu quý phi nương nương người đây!" Cung nữ đứng bên cạnh thấy nàng chuẩn bị tỉ mỉ như thế, đương nhiên cũng muốn phối hợp khen nàng.
Lam Cẩm Nhi cao ngạo nhìn chính mnhf trong gương đồng, đối với lời người cung nữ đứng bên cạnh càng thêm tự tin, nụ cười ngăn không đựng đọng bên miệng, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này Vương thượng hẳn là đã xử lý tốt chuyện triều chính nha, nhưng vì sao lại mãi không thấy thánh giá chứ?
" Đông Nhi, ngươi tới Ngự thư phòng xem xem, có phải Vương thượng còn bận rộn quốc sự hay không, nếu không thấy thánh giá Vương thượng thì ngươi hỏi thăm một chút xem Vương thượng đã đi đâu, đi nhanh về nhanh!" Lam Cẩm Nhi càng chờ càng thấy không đúng, trước kia Vương thượng luôn tuân thủ thời gian, nếu có việc gấp, cũng sẽ phái người tới đây truyền lời, nhưng hôm nay sao lại vậy, ngay cả nửa lời nhắn cũng không có?