"Lý công công, Vương thượng không có ở ngự thư phòng, cũng không đi đến chỗ Cẩm quý phi, quý phi nương nương bảo nô tì tới hỏi Vương thượng đi đâu?" Đông Nhi một mặt nịnh hót hỏi thăm thái giám hầu hạ ở Ngự thư phòng.
"Không có đi tới chỗ Cẩm quý phi sao? Vậy nhất định Vương thượng còn ở chỗ mỹ nhân Vân Yên các rồi, buổi sáng không lâu sau Cẩm quý phi đi, Vương thượng liền đi ra ngoài, sau đó còn phái người đến đem sổ sách buổi sáng chưa phê duyệt vong đưa đến Vân Yên các!" Thái giám nhỏ giọng nói bên tai Đông Nhi, nàng chính là người bên cạnh quý phi nương nương, đương nhiên không thể lãnh đạm.
"Ta đây phải lập tức trở về bẩm báo với nương nương, Lý công công đa tạ, ngày sau nương nương sẽ nhớ rõ điều tốt của ngươi!" Đông Nhi rất nhanh chạy về Nghi Lan cung, Lam Cẩm Nhi sớm đã chờ đợi khó chịu ở trong cung rồi.
Nhìn thấy Đông Nhi chạy vào, lập tức kéo tay nàng lo lắng hỏi: "Vương thượng đâu, Vương thượng ở đây? Có phải đã không còn ở trong Ngự thư phòng hay không?"
"Nương nương. Buổi trưa Vương thượng đã đi đến Vân Yên các, đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi!" Đông Nhi thở hổn hển, vừa vào cửa đã bị Cẩm phi bắt lại, lời nói liên tục thở gấp không ngừng.
Sắc mặt Lam Cẩm Nhi tức khắc trở nên xanh mét, Vương thượng lại có thể đi tới chỗ con tiện nhân kia, chẳng lẽ là đi vấn tội sao? Nhưng mà nàng không nhận được phong thanh gì, nhìn điểm tâm trên bàn, hướng về phía Đông Nhi ở sau ra lệnh: "Bưng điểm tâm trên bàn, theo bổn cung đến Vân Yên các, bổn cung muốn nhìn xem, tiện nhân kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì độc chiếm Vương thượng ở lại."
"Dung ma ma, chúng ta đi —-!" Lão ma ma bên người lập tức tiến lên dìu nàng, mấy cung nữ đuổi phía sau, lửa cháy đi về hướng Vân Yên các.
Bên trong Vân Yên các, Hân Vũ đang ăn bữa tối không biết vị cùng hắn, nhìn hắn như vậy, dường như ăn uống cũng chẳng ngon, nàng không biết những thức ăn naỳ có gì ngon, một bàn gà vịt thịt cá, chỉ có hai người bọn họ ăn, thật đúng là quá lãng phí, khổng hổ là Đế vương a!
"Sao không ăn, chẳng lẽ không hợp khẩu vị, hay là cảm thấy khó ăn? Vậy ta lập tức chém ngự trù (đầu bếp), đổi một người khác, cho đến khi nàng cảm thấy ăn ngon mới thôi, thế nào?" Hình Ngạo Thiên lại gắp lên một miếng thịt bò cho nàng, thấy nàng đối với một cung nữ đã để ý như vậy, hắn phát hiện nàng rất thiện lương.
Hân Vũ trừng lớn hai mắt quẳng cho hắn một cái lườm, nhưng vẫn bất đắc dĩ cúi đầu, gắp đồ ăn trong bát, chậm rãi bỏ vào trong miệng nhi từ từ ăn, Hình Ngạo Thiên thấy nàng rốt cục cũng thay đổi, lúc này mới thỏa mãn động đũa.
"Cẩm Phi đến —–!" Hân Vũ mới vừa ăn hai miếng, chợt nghe thấy tiếng nói cao vút của tiểu thái giám ngoài cửa, phẫn nộ buông bát đũa, không nói hai lời, đứng dậy muốn đi vào trong nội thất, nhưng lại bị hắn kéo lại.
"Đi đâu, ngồi xuống dùng xong bữa, chưa no không cho phép đi, nếu đêm nay nàng té xỉu ở đây, sau này mỗi ngày ta liền nhìn nàng ăn!" Hình Ngạo Thiên kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, đém đồ ăn trong bát mình gắp lên đưa đến bên miệng nàng, dùng ánh mắt bắt buộc nàng ăn hết.
Lam Cảm Nhi bày ra một bộ dạng cao quý tao nhã đi đến, vừa nhìn thấy hai người ôm nhau trước bàn kia, nàng liền tức giận đến ngứa răng, nhưng ngại Vương thượng ở đây, nàng chỉ có thể chịu đựng, không thể đem bộ mặt xấu xí của mình biểu hiện ra ngoài.