Dì Tâm thấy nó ở nhà mình nên định kiu nó ăn trưa cùng cho vui nhưng dì đang bận nấu ăn bèn kiu cậu :-" Hải , con qua kiu Duyên nó sag ăn cơm cho vui."
Cậu nghe tiếng dì nói nên đứng dậy bước sang nhà nó. Cậu thấy nó đang xem TV bèn nói lớn tiếng:-" Dì kiu cô sang ăn cơm " nói xong cậu bước về nhà dì. Nó đang xem TV nghe cậu nói thế thì tắt TV mang dép chạy sang nhà dì. Cậu và nó bước sang thì đã thấy đồ ăn dọn sẵn trên bàn. Trong đó còn có món nó thích là mực xào.
Nó ngồi vào bàn ăn cạnh dì Tâm . Cậu loay hoay lấy ghế ngồi bên dì. Nó và cậu người ngồi quanh dì.
-"Dạ con mời dì xơi cơm ạ " nó lễ phép
Dì gục đầu rồi ăn. Dì biết nó thích ăn mực nên gắp cho nó. Không ngờ người cậu và nó đều thích món này nên dì cũng gắp cho cậu.
Suốt bữa ăn nó và cậu chỉ ăn cơm.với mực. Con mực cuối cùng trên dĩa nó dơ đũa gắp thật trùng hợp cậu cũng dơ đũa gắp , đôi đũa chạm nhau, họ nhìn nhau cặp mắt đầy sát khí.
Nó ghét nhất khi đang ăn mà ai đụng vào đồ ăn nó thích.
Cậu thì từ trước giờ không bao giờ nhường cho ai thứ j.
-"Này cậu mau bỏ đũa ra đi" nó yêu cầu.
-"Nếu tôi khôg bỏ thì sao !" Cậu nói.
-"Rõ ràng là tôi thấy nó trước và gắp nó trước mà" nó cải lại.
-"vậy sao cô không gắp đi ?" Cậu hỏi lại
-"Cậu....! " ây chà tức quá mà nếu không có dì Tâm ở đây thì nó đã hét nước vô mặt cậu rồi.
người cứ thế mà trừng nhau. Dì Tâm cảm thấy không khí căng thẳng nên mở miệng giải tỏa :-" con ăn món khác đi , còn nhiều món mà . Từ nãy giờ dì vẫn chưa ăn con mực nào cả đứa có thể nhường cho dì không năn nỉ đấy "
Cậu nghe dì Tâm nói thế thì nhìn nó . Nó cũng nhìn cậu . người quyết định bỏ đũa bước ra ngoài không ăn nữa.
-" Dì ăn đi con no rồi!" Cậu đứng dậy đi ra ngoài.
-"Con cũng no rồi dì cứ ăn đi con ra trước " nó cũng ra ngoài luôn.
Nó đi ra lấn cậu, làm cậu mất đà té xuống sàn nhà . Nó hả dạ cười toe toét.
Cậu đen mặt tức không thể đánh nó trận thì có thể mắng nó :" cô là đồ con gái hống hách"
Nó quay lại, nhếch khóe môi trả lời lại :-" Có hống hách hay không cũng mặc tôi không cần cậu phải quan tâm
Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng nó khuất đi suy nghĩ về câu nói lúc nãy: cậu quan tâm nó à thật vớ vẩn .
Cậu lúi húi đứng dậy tay cậu sao đau quá.
Bệnh viện
Không ngờ chỉ té xuống sàn thôi mà tới nỗi gãy tay phải bó bột tháng mà bị tay phải nữa chứ , ôi số cậu nhọ thật đấy.
Nó cũng biết tình trạng của cậu muốn vào thăm cậu nhưng chỉ đứng lấp ló ngoài cửa không dám vào bên trong.