Bao Tử Sủng Vật Điếm

chương 120: chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn xong bữa sáng, đoàn người lấy đồ chuẩn bị xuất phát.

Trên xe chuẩn bị đồ ăn vặt cùng nước, nếu không biết bọn họ đi chợ, còn tưởng rằng bọn họ là đi dạo chơi ngoại thành.

"Ngao ô!" Lần trước An An cùng ba ba với cha đi chợ, trên đường thấy được một con con lừa con......!Cục Bột Trắng quơ chân múa tay kể lại những chuyện nhóc trải qua lần đi chợ trước, Hamster nhỏ hứng thú rất cao, chẳng ngại việc cậu nghe không hiểu Cục Bột Trắng nói gì.

Đột nhiên, Đường Ân Lãng phanh gấp một cái, Cục Bột Trắng đứng dựa thành ghế theo đà lao về phía trước, Liễu Thời Hoán tay mắt lanh lẹ bắt được Cục Bột Trắng.

"Aa!" Một đứa bé gái buộc tóc đuôi ngựa kêu to băng qua đường, Đường Ân Lãng phanh gấp chính là bởi vì cô bé đột nhiên xuất hiện.

"An An không sao chứ?" Đường Ân Lãng quay đầu lại hỏi.

"Ngao ô!" An An không có việc gì, Thời Hoán ca ca bắt được An An! Lúc này Cục Bột Trắng ngoan ngoãn ngồi yên, nhóc ngồi ở giữa Liễu Thời Hoán cùng Hamster nhỏ.

"Chúng ta tiếp tục đi thôi." Còn may sự việc ngoài ý muốn xảy ra trên đường không tạo thành ảnh hưởng gì lớn cho họ, Đường Ân Lãng nhìn nhìn tình hình giao thông, tiếp tục lái xe về phía trước.

"Vừa mới rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải anh phản ứng nhanh, thật sự có khả năng sẽ đụng phải." Lâm Hạ lòng còn sợ hãi, anh ngồi ở ghế phụ nên nhìn đến rõ ràng.

Cô bé từ chỗ rẽ chỗ lao tới, tựa hồ là muốn đi ngang qua đường cái.

Chỉ cách vài bước chân thôi là xe của Đường Ân Lãng thiếu chút nữa đụng tới rồi.

"Đừng lo lắng, anh sẽ lái xe cẩn thận." Đường Ân Lãng đối với kĩ thuật lái xe của mình vẫn rất tin tưởng, hơn nữa còn camera hành trình ghi lại, hắn không cần lo lắng gì cả.

Nhưng không có người xảy ra chuyện đã là kết quả tốt rồi.

"Vâng." Lâm Hạ gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía trước......!

Tới chợ nông sản, Lâm Hạ ngựa quen đường cũ dẫn dắt Liễu Thời Hoán cùng Hamster nhỏ dạo quanh, đi dạo một vòng sau đó mới bắt đầu mua đồ vật.

"Hoá ra mũ rơm trông như thế này!" Liễu Thời Hoán híp mắt đánh giá sạp mũ rơm, hắn phát hiện người tới nơi này đại đa số đều mang mũ rơm, chỉ có mấy người bọn họ mang theo mũ lưỡi trai, nhìn rất có cảm giác lạc loài.

"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn đội mũ rơm! Cục Bột Trắng nhìn thấy mũ rơm, rất muốn ngồi vào thử xem, mũ rơm đảo lại không phải biến thành thuyền nhỏ tròn tròn rồi sao?

"An An không có mũ, hay mua cho nhóc con một cái mũ rơm đi?" Liễu Thời Hoán cũng muốn đội mũ rơm trở về, nếu Cục Bột Trắng mua thì tốt rồi.

"Được, chúng ta mua đội nhé." Thần tượng cùng con trai đều nói như vậy, Lâm Hạ đương nhiên phải thỏa mãn bọn họ.

Sau khi mua xong mũ rơm, đoàn người đi mua hàng khô, măng khô, nấm hương đều phải mua về dùng khi nấu canh.

Mua hàng khô xong lại đi mua đồ ăn, gà vịt thịt cá đều thừa dịp tươi mua mới ngon.

"Tiếp theo mua cái gì nữa vậy?" Liễu Thời Hoán hỏi.

"Mua gà đồi." Lâm Hạ mỗi lần tới đều phải mang ít gà đồi trở về.

"Gà đồi?" Liễu Thời Hoán mắt sáng rực lên một chút, ánh mắt đó chỉ chợt loé rồi qua mau giống như chưa từng xuất hiện.

Hắn nhớ tới khi vừa đến Giang Thành, Lâm Hạ đãi món gà, hương vị kia rất khác, nhưng trong nhà chỉ có mấy con gà, ăn hết hắn liền không còn được ăn nữa.

"Ngao ô!" Thịt gà đồi ăn ngon ngon! Cục Bột Trắng cũng nhớ tới hương vị món gà.

"Gà......" Hamster nhỏ ngây ngốc mà cười.

"Đi thôi." Đường Ân Lãng lẳng lặng đứng ở một bên yên lặng bảo hộ bọn họ lên tiếng nói.

"Vâng." Lâm Hạ gật đầu.

Thời tiết rất nóng, bọn họ hẳn là phải tốc chiến tốc thắng mới đúng.

Lúc đi mua gà, Liễu Thời Hoán luôn luôn thanh lãnh nhìn thấy một lồng gà thì trên mặt khó được xuất hiện biểu tình tham ăn.

Ở trong mắt hắn, lồng sắt chứa gà tự động biến thành từng đĩa đồ ăn mỹ vị.

Dưới thỉnh cầu của Liễu Thời Hoán, Đường Ân Lãng mua một lồng gà, cái này đủ ăn được lâu rồi.

"Kế tiếp là mua trứng gà." Đem gà đặt vào sau xe, Lâm Hạ nói ra hành trình kế tiếp.

"Ngao ô!" Đi mua trứng gà nhà bà Vi! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, vẻ mặt hưng phấn.

"Đúng vậy." Lâm Hạ cười gật đầu.

"Ngao ô!" An An biết ở nơi nào, An An xung phong làm dẫn đường cho mọi người! Cục Bột Trắng đứng lên, vươn móng vuốt chỉ dẫn phương hướng.

Đoàn người đi vào sạp bà Vi bày bán trứng gà, trên sạp hàng này một sọt trứng gà, trên có đặt bảng ghi giá cả, nhưng bà Vi không ở nơi này.

"Các cậu muốn mua trứng gà sao?" Ở bên cạnh quầy hàng của bà Vi là quầy bán trứng vịt của Tạ thẩm đang hướng bọn họ thét to.

"Thím ơi xin hỏi một chút, đây là trứng gà của bà Vi sao?" Lâm Hạ hỏi.

Anh nhận ra được quầy của bà Vi, nhưng không biết bà ấy đi đâu rồi.

"Đứng vậy, đây là trứng gà của bà Vi." Tạ thẩm đánh giá Lâm Hạ, càng thêm cảm thấy Lâm Hạ quen mắt, rất nhanh, bà liền nhớ lại Lâm Hạ.

"Cậu chính là cái người trong thành phố tới đi, thường xuyên mua hai túi trứng gà!"

Tạ thẩm khả năng không nhớ được người, nhưng ai mua nhiều ít trứng gà trứng vịt bà đều nhớ rõ.

Lâm Hạ mỗi lần tới liền mua hai túi trứng gà to, bà liền nhớ kỹ.

"Là cháu ạ......" Lâm Hạ cười khan, hoá ra anh ở trong mắt người khác là như vậy, bất quá nói lại thì điều này thật là đặc điểm của anh.

"Khoảng thời gian trước, bà Vi bị té ngã, ngã gãy chân phải ở nhà nghỉ dưỡng, trứng gà là tôi giúp bà ấy bán......" Nếu là khách hàng cũ, Tạ thẩm liền mười mươi nói ra.

"Bà Vi có khỏe không ạ?" Lâm Hạ quan tâm hỏi.

Không nghĩ tới một đoạn thời gian không thấy, bà Vi hiền từ liền có chuyện.

"Người già cả rồi không thể té ngã, té một cái liền muốn mệnh mà!" Tạ thẩm lắc đầu nói, "Còn may bà ấy phúc lớn mệnh lớn, không có chuyện gì to tát, bất quá hiện tại bà ấy hành động không tiện."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Hạ yên tâm.

Lão nhân xương cốt sao chịu nổi việc té ngã, ngã một cái liền nguy hiểm, may mắn bà Vi không có chuyện gì.

"Thím ơi, bà Vi có sống ở gần đây không?" Lâm Hạ lại hỏi.

Anh muốn đi thăm bà Vi chút, tới cũng tới rồi, cũng biết tình huống của bà Vi, thăm một chút cũng tốt.

"Ngay gần đây thôi, từ nơi này đi ra ngoài rẽ phải liền đến, cái nhà ngói kia đó!" Tạ thẩm đoán được Lâm Hạ muốn làm cái gì, trực tiếp chỉ đường cho anh.

"Dạ, cảm ơn thím!" Lâm Hạ cảm ơn Tạ thẩm, mang theo mấy người Đường Ân Lãng rời đi.

"Ngao ô?" Ba ba, chúng ta đi thăm bà Vi sao? Vừa rồi không có quấy rầy Lâm Hạ nói chuyện nên giờ Cục Bột Trắng liền nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta đi thăm bà Vi." Lâm Hạ hỏi những người khác, "Mọi người có muốn đi không?"

"Đi thôi!" Liễu Thời Hoán nói.

Dù sao cũng không có việc gì, đi gặp cũng chẳng sao.

Hamster nhỏ không cần phải nói, tự nhiên là Lâm Hạ đi đâu hắn liền đi theo đó.

"Chúng ta trước tiên mua chút trái cây, hai tay trống trơn đi vào không tốt lắm." Lâm Hạ cười cười.

"Nơi đó có hàng trái cây." Đường Ân Lãng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện bên này có một hàng bán trái cây.

"Mua ở chỗ này luôn đi." Lâm Hạ qua đó mua trái cây, mua xong thì đoàn người chiếu theo con đường Tạ thẩm chỉ mà đi.

Ngay từ đầu Lâm Hạ còn lo lắng tìm không thấy, nhưng khi anh rẽ bên phải là có thể nhìn thấy căn nhà của bà Vi ở đẳng trước rồi, căn nhà rất dễ dàng nhận ra.

Bởi vì chỉ có nhà bà Vi là nhà ngói, những nhà khác đều là nhà tầng rồi.

"Tới rồi." Lâm Hạ tiến lên gõ cửa, cửa là kiểu cửa gỗ cổ xưa, thoạt nhìn có chút năm tháng rồi, trên đó có một cái khoá to rỉ sắt.

"Ai vậy?" Một giọng nữ sinh vang lên.

"Xin chào, tôi tới thăm bà Vi." Lâm Hạ dừng một chút, lại bỏ thêm câu nói.

"Là người từ trong thành phố thành tới, thường hay mua hai túi trứng gà đó."

Không nghĩ tới, Lâm Hạ lại dùng hai túi trứng gà tới giới thiệu chính mình.

"Chờ một chút!" Một lát sau, cửa mở, một cô gái nhô đầu ra.

"Mời vào!"

"Cảm ơn." Lâm Hạ hướng cô gái nói.

"Cậu đẹp trai tới đó à?" bà Vi khập khiễng từ trong phòng đi ra, tươi cười đầy mặt.

"Không nghĩ tới còn có người tới thăm lão bà ta đây!"

"Bà Vi, chúng cháu tới thăm ngài, trái cây cháu để trên bàn nhé," Lâm Hạ tiến lên, đem trái cây đặt lên trên bàn.

"Ai da, tới là được rồi, còn mang đồ tới làm gì nha, cái này làm cho lão bà ta đây thật ngại!" Bà Vi tựa như đang trách cứ, nhưng trên mặt như cũ là một bộ hiền từ.

"Chỉ là chút tâm ý thôi bà." Lâm Hạ cười nói.

"Đừng đứng đó nữa, đều ngồi xuống đi!" Bà Vi mời bọn họ ngồi xuống, "Mỹ Phượng, đi rót trà cho các anh đi!"

"A vâng!" Đột nhiên có mấy anh đẹp trai tới, Mỹ Phượng đỏ mặt chạy vào trong.

"Mèo mập thoạt nhìn lại béo hơn......" Vi nãi nãi cười tủm tỉm nhìn Cục Bột Trắng, đôi mắt thật sự tinh tường, lập tức liền nhìn ra hình thể Cục Bột Trắng thay đổi.

"Đúng vậy, lớn hơn một chút." Lâm Hạ quẫn quẫn mà trả lời.

Cũng phải thôi, bế lên thấy nặng hơn không ít.

"Đúng rồi, bà đã khoẻ hơn chưa?"

"Chắc là nghe bà Tạ nói đi, ta chỉ té ngã một cái, không có gì trở ngại, chính là bị thương đến chân, không thể giống như trước nhảy nhót lung tung thôi......" Bag Vi bướng bỉnh mà nói.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Hạ thấy bà Vi khí sắc không tồi tâm tình cũng tốt, tự nhiên cao hứng thay bà.

Giống như bà Vi chính là một người tích cực lạc quan người, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười tủm tỉm.

"Trà tới đây!" Đang nói chuyện, Mỹ Phượng bưng trà ra tới.

"Ta không có đồ gì người thành phố hay uống, chỉ có thể dùng trà chiêu đãi các cậu, hy vọng các cậu không để ý......" Bà Vi nói.

"Sẽ không đâu ạ." Lâm Hạ cười, ánh mắt chuyển hướng Mỹ Phượng "Bà ơi, đây là cháu gái của ngài sao, lớn lên thật là xinh!"

"Đúng vậy đó!" Bà Vi híp mắt hiền từ vuốt ve đầu Mỹ Phượng.

"Em không phải cháu ruột của bà, là bà giúp đỡ cho em đi học, bà rất tốt!" Mỹ Phượng đỏ mặt nói.

"Ta giúp đỡ cho Mỹ Phượng đi học, Mỹ Phượng lại đây chiếu cố ta, chúng ta đều là người không nơi nương tựa, dựa vào cùng nhau chính là bà cháu hai người!" Bà Vi tiếp lời Mỹ Phượng nói.

"Hoá ra là như thế." Lâm Hạ trước đó nghe được chính là bà Vi lẻ loi một mình, không nghĩ tới là sự thật.

"Ai? Cái cậu mang khẩu trang kia sao quen mắt vậy nhỉ?" Bà Vi híp mắt nhìn chằm chằm Liễu Thời Hoán, trong mắt có chút nghi hoặc.

"À, hắn là em họ của cháu." Lâm Hạ đáp.

"Quái thật rất quen mắt, giống như đại minh tinh.

Ta đặc biệt thích cái vị minh tinh kia, hắn tên là Liễu Thời Hoán!" Vừa nói ra tên Liễu Thời Hoán, mắt nhỏ của bà Vi đều sáng rỡ.

"Bà rất thích Liễu Thời Hoán, mỗi ngày đều phải xem hắn diễn 《 Quyền Vương 》!" Mỹ Phượng nói.

"......" Liễu Thời Hoán im lặng, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được fans, hơn nữa còn là một vị lão thái thái, quả nhiên mị lực của hắn rất lớn!

"Ha ha......" Lâm Hạ xấu hổ cười, anh rất bội phục ánh mắt của bà Vi, chẳng lẽ bà Vi là fan cứng của Liễu Thời Hoán, dễ dàng nhận ra như vậy?

"Chàng trai, đem khẩu trang tháo ra đi, hôm nay rất nóng nha!" Bà Vi sợ Liễu Thời Hoán che mặt sẽ nổi rôm, liền nói.

"......" Liễu Thời Hoán nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Xác thật rất nóng, tháo ra sẽ thoải mái hơn.

Nhưng hắn sợ bà Vi biết hắn là Liễu Thời Hoán sau đó quá mức kích động, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?

"Sao không cởi ra, không cần sợ, đều là người một nhà." Bà Vi cho rằng Liễu Thời Hoán đối với bề ngoài của mình không tự tin mới mang khẩu trang.

"Cậu xem ta đây là lão thái bà mặt nhăn thành như vậy thì còn sợ gì nữa!"

——

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio