Bao Tử Sủng Vật Điếm

chương 121: chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Thời Hoán ở trong lòng giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn đem khẩu trang cởi ra.

Ngay sau khi hắn tháo khẩu trang, đôi mắt ti hí của bà Vi bỗng trừng lớn.

"Cậu là......!Liễu Thời Hoán!" Bà Vi chớp chớp mắt, sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt bà cười rực rỡ như đoá hoa đang nở rộ, lộ ra hàm răng sáng bóng.

"Là cháu." Liễu Thời Hoán cũng cười đáp lại bà Vi.

"Ai da! Ta đã bảo mà lớn lên rất giống, tuy rằng lão thái bà ta tuổi lớn, nhưng nhìn người vẫn chuẩn!" Liễu Thời Hoán tuy có lớp make up và trang phục che dấu, nhưng bà Vi đã luyện thành khả năng nhìn người, dựa vào chi tiết nào đó là có thể nhận ra.

Tiếp theo, chính là một buổi họp mặt fan của Liễu Thời Hoán.

Bà Vi móc từ trong túi ra một cái smartphone nhờ Lâm Hạ giúp bọn họ chụp chung tấm ảnh.

"Ôi chao, hạnh phúc quá đi thôi......" Bà Vi hóa thân thành fan bạn gái, nhìn Liễu Thời Hoán cười đến không khép được miệng.

"Bà ơi, bà cũng dùng smartphone ạ?" Liễu Thời Hoán thấy bà Vi dùng rất thuần thục nên cảm thấy đặc biệt mới lạ.

Hắn biết có một ít người già rất thời thượng, không nghĩ tới hôm nay hắn cũng gặp được một vị.

"Ta thấy bọn trẻ các con mê chơi, cũng muốn một cái về thử xem sao!" Bà Vi vui tươi hớn hở nói, "Mua về chơi chơi chút là biết dùng, mà nói cho nghe nha, ta ở trong đám bạn già đặc biệt nổi bật đó!"

Bà Vi không muốn mình cũng sống một cuộc sống nhàm chán như những bà già khác, bà thích thử những thứ mới lạ, điều này sẽ khiến bà cảm thấy trẻ trung hơn rất nhiều.

"Ngài thật lợi hại!" Liễu Thời Hoán thực lòng tán thưởng.

"Hầy, cái này có cái gì lợi hại đâu!" Mặt bà Vi hơi đỏ lên, vội vàng xua xua tay.

"Đến giờ ăn cơm trưa rồi, các cháu nhất định phải ở lại ăn bữa cơm mới có thể đi!"

"Cái này......" Phải ở lại ăn cơm, Lâm Hạ có hơi ngại ngùng.

Nhưng mà không chờ anh từ chối, bà Vi đã dẫn Mỹ Phượng đi vào phòng bếp chuẩn bị.

"Để con giúp bà." Lâm Hạ đành theo sau.

"Không cần, cháu cứ ngồi chơi là được, bà già này vẫn có thể nấu cơm được!" Bà Vi không để Lâm Hạ theo tới, phòng bếp cũng nhỏ, thêm một Lâm Hạ lại thành chật chội.

Lâm Hạ ngoan ngoãn trở về phòng khách ngồi, hai người tôi nhìn anh anh ngó tôi, không biết nên nói cái gì.

"Chúng ta giống như đang ăn chùa ấy nhỉ?" Lâm Hạ nhẹ giọng vui đùa.

"Ngao ô?" Ba ba, ăn chùa là gì vậy? Cục Bột Trắng ghé vào trên đùi Lâm Hạ, chơi chơi móng vuốt của mình.

"Ăn chùa chính là ăn cơm bá vương, ăn cơm không trả tiền." Lâm Hạ giải thích.

Cục Bột Trắng nghe xong, toàn bộ hổ ngẩn ra, sau đó hổ thẹn bưng kín mặt: "Ngao ô!" Hoá ra An An mỗi ngày đều ăn chùa!

Ngao ô! An An mỗi ngày ăn của ba ba với cha còn không trả tiền, đây còn không phải là ăn chùa sao?

"Đúng vậy, bảo bảo ăn nhiều cơm bá vương như vậy thì phải làm thế nào bây giờ?" Lâm Hạ lắc đầu làm bộ thâm trầm.

"Ngao ô......" An An không biết......!Cục Bột Trắng tưởng tượng đến cảnh mình ăn nhiều đồ như vậy, không biết làm sao cho ổn?

Nghĩ nghĩ, Cục Bột Trắng rụt rè nói ra phương án giải quyết: "Ngao ô?" Sau này An An ăn ít đi một chút?

"Phụt!" Lâm Hạ không chút nể tình cười phá lên, "Bé cưng ăn ít một chút thì vẫn là ăn nha, thế không phải vẫn sẽ tiếp tục nợ sao?"

"Ngao ô?" Thế thì An An phải làm như thế nào á? Cục Bột Trắng tạm thời không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, cả hổ ỉu xìu nằm ườn ra như tấm thảm lông, lương tâm có hơi cắt dứt, cảm giác mặt đều đỏ bừng lên rồi.

"Bán nghệ!" Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm tiếp lời, lúc trước Cục Bột Trắng còn không phải bởi vì nghèo liền biểu diễn trò ngực đập bánh quy đó sao?

"Ngao ô......" An An không muốn bán nghệ, bán nghệ phải đi thật nhiều nơi biểu diễn......!Cục Bột Trắng không muốn đi diễn xiếc, là bởi vì nghe Lâm Hạ nói sẽ phải đi khắp nơi bôn ba, Cục Bột Trắng biết chính mình không được điều đó.

"Thế phải làm sao bây giờ ta, bảo bảo ăn nhiều như vậy......" Lâm Hạ khe khẽ thở dài.

Cục Bột Trắng giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhóc bỗng nhiên ngẩng đầu, cái đuôi đang rũ xuống cũng cong lên, "Ngao ô!" Tiền của An An có thể mua được thật nhiều quýt, An An có tiền!

Cục Bột Trắng nhớ tới tiền mừng tuổi cùng tiền đoạt bao lì xì của nhóc đều ở chỗ Lâm Hạ, Lâm Hạ nói tiền của nhóc có thể mua được một vạn quả quýt, nhiều tiền như vậy hẳn đủ tiền ăn cơm của An An nhở?

"Thật thông minh, còn có thể nghĩ đến điều này." Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng đầu, cái đầu lông xù xù này cũng thật nhiều ý tưởng kì lạ "Ba nói đùa với con thôi, kỳ thật bảo bảo không có ăn chùa."

"Ngao ô?" Vì cái gì nha? Cục Bột Trắng đầy mặt khó hiểu mà nhìn Lâm Hạ.

"Bởi vì nuôi nấng bảo bảo là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta muốn đem bảo bảo uy đến no nê, hơn nữa bảo bảo cũng cho chúng ta rất nhiều thứ, con mang đến cho chúng ta niềm hạnh phúc và vui sướng......"

Điều tuyệt vời nhất của mối quan hệ gia đình là cha mẹ sẵn sàng cho con mọi thứ, và con cái đáp lại họ theo những cách khác.

Con cái không thể làm được gì nhiều, nhưng mỗi hành động, mỗi bước trưởng thành và mỗi lời nói của chúng đều là món quà quý giá mà cha mẹ dành cho chúng.

Đối với cha mẹ, con cái không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cội nguồn hạnh phúc của họ.

"Ngao ô!" Nghe Lâm Hạ nói như vậy, Cục Bột Trắng đột nhiên cảm thấy mình thật tuyệt vời, nhóc đã mang lại hạnh phúc cho ba và mọi người, như vậy An An vẫn rất hữu dụng, không chỉ biết mỗi ăn, ngủ, chơi..

"Ngửi thấy được không? Thơm quá a!" Mùi tỏi từ phòng bếp bay ra khiến người ta bất giác chảy nước miếng.

"Ngao ô!" Thơm quá! Cục Bột Trắng lập tức bò lên, đôi mắt hướng phòng bếp tập trung nhìn, nhóc ngửi mùi hương rồi mơ tưởng xem lần sau mình sẽ ăn thịt gì.

"Nước miếng đều chảy ra rồi kìa." Lâm Hạ sờ sờ khoé miệng Cục Bột Trắng, hình như có chút ướt át.

"Ngao ô!" An An không có chảy nước miếng, ngủ cũng không chảy nước miếng! Cục Bột Trắng nhanh chóng lắc đầu phủ nhận bảo hộ hình tượng của mình.

"Cục cưng giỏi quá." Lâm Hạ khen nhóc, Cục Bột Trắng tuy rằng ngủ không chảy nước miếng nhưng sẽ đái dầm, phải có người nửa đêm cho nhíc đi xi tiểu mới được.

Nhưng mà hiện tại đều là Đường Ân Lãng giúp Cục Bột Trắng xi tiểu, Lâm Hạ rốt cuộc có thể an an ổn ổn mà ngủ một suốt đêm.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vui vẻ tiếp tục dựa vào trên đùi Lâm Hạ, cái đuôi vẫy a vẫy, nhóc cũng cảm thấy chính mình rất tuyệt.

Sau nửa giờ, thức ăn đã sẵn sàng.

Bà Vi dùng củi để nấu cơm và rau, mùi vị nấu không giống nấu bằng ga.

Bà Vi làm măng tây xào thịt khô, cà chua xào trứng và rau cải xanh xào, vị thanh đạm nhưng ngon.

Tuy chỉ có ba món nhưng đều là đĩa đầy cả, mấy người đàn ông và một con hổ nhỏ đủ ăn no.

Theo yêu cầu của Lâm Hạ, bà Vi lấy một cái đĩa cho Cục Bột Trắng, và Lâm Hạ sẽ vừa ăn vừa đút cho nhóc.

Bà Vi đã rất ngạc nhiên khi thấy Cục Bột Trắng được cho ăn như vậy.

Nhưng bà cũng chỉ nhìn nó một lát, vì bà còn phải ngắm idol yêu thích của mình.

"Ngao ô......!Ợ......" Cục Bột Trắng ăn no đến nấc, chọc cho Vi cười không ngừng.

Ăn xong cơm trưa, mấy người Lâm Hạ chào tạm biệt bà Vi, bọn họ phải đi về rồi.

"Mua xong trứng gà chúng ta liền trở về, nhìn xem xem mọi người còn có cái gì muốn mua không." Ra khỏi nhà bà Vi, Lâm Hạ liền nói.

"Em muốn mua chút đồ." Liễu Thời Hoán có thói quen khi ăn cơm ăn canh, nhưng vừa rồi không có canh, cơm nước xong hắn liền thấy khát.

"Uống sương sáo được không, anh thấy sương sáo rất được ưa chuộng." Ở chợ nơi này có bán sương sáo, hai đồng một cốc lớn, Lâm Hạ nhìn thấy rất nhiều người mua, anh cũng muốn thử một lần.

"Có thể, vậy thì mua sương sáo đi." Liễu Thời Hoán cũng chú ý tới, sương sáo hình như là đồ uống lạnh giải nhiệt ưa chuộng nhất nơi này.

"Ngao ô!" An An cũng muốn! Cục Bột Trắng nghe được có ăn ngon liền kiềm chế không được, tuy rằng nhóc đã ăn đến no căng.

"Được." Sương sáo có thể đóng gói, ăn không hết còn có thể mang đi, Lâm Hạ sẽ không sợ lãng phí.

Tới quán bán sương sáo, Lâm Hạ muốn mua năm cốc lớn sương sáo.

Chủ quán bán sương sáo mở tủ lạnh ra, nhanh nhẹn cầm lấy cái muỗng vớt một muỗng sương sáo màu đen cho vào cái cốc, sau đó lại cho vào một muỗng nước đường, rồi dùng máy hàn kín miệng cốc lại, thế là một cốc sương sáo liền ra đời.

Lâm Hạ thanh toán tiền, mấy người cầm lấy xong liền cắm ống hút một hơi.

Khoảnh khắc sương sáo vào miệng, mát lạnh và ngọt ngào, thật không phụ sự mong đợi của mấy người Lâm Hạ.

Vừa uống vừa đi mua trứng gà, bọn họ đi đến đúng lúc Tạ thẩm đang ăn cơm.

"Các cậu ăn cơm trưa chưa?" Tạ thẩm cười ha hả hỏi.

"Chúng cháu ăn ở nhà bà Vi rồi." Lâm Hạ mang theo nụ cười đáp lại.

"Bà Vi tốt lắm, bà còn mang đồ ăn cho ta nữa." Tạ thẩm nhớ tới bà Vi, trong lòng không khỏi ấm áp.

"Đừng nhìn bà ấy một mình sinh hoạt, bà ấy không cần ai giúp mình, bà ấy sống tốt hơn rất nhiều so với những người khác có con cái.

Bà ấy cũng có thể cho những đứa trẻ không tiền đi học.

Nếu ta già rồi cũng được như vậy thì thật tốt!"

"Người nhà bà Vi đâu rồi ạ, bà ấy hiện tại vẫn cần có người chiếu cố." Xem tình huống của bà Vi vẫn nên có người lớn ở bên cạnh chăm sóc mới tốt.

"Bà Vi đâu ra người nhà, bà ấy luôn ở một mình." Tạ thẩm ăn một miếng cơm lại nói tiếp: "Các cậu không phải người ở đây nên không biết, bà Vi là hình mẫu cho phụ nữ ở chỗ chúng ta đó....."

Bà Vi đã đến thị trấn này từ nhiều thập kỷ trước, và phụ nữ được giải phóng không lâu sau khi Trung Quốc thành lập.

Bà Vi là con dâu nuôi từ bé, khi một người phụ nữ có quyền tự do kết hôn, bà Vi kiên quyết ly hôn và theo đuổi tự do.

Những người dám ly hôn trong những ngày đó thực sự can đảm, và cái giá phải trả là rất cao, nhưng bà Vi đã tay không rời khỏi nhà.

Sau khi đến thị trấn, bà sống bằng cách làm những công việc lặt vặt và bán đồ thủ công làm bằng tay.

Bà tự mình xây một ngôi nhà trong thị trấn.

Khi đó, bà ấy xây nhà một mình khiến mọi người sửng sốt, đàn ông cũng không dám coi thường phụ nữ nữa.

Khi bà Vi lớn tuổi hơn, bà liền nuôi gà mái ở sân sau và bán trứng, không chỉ nuôi sống bản thân, bà còn có thể giúp trẻ em nghèo được đến trường.

Có người tiếc hận rằng bà không gả chồng sinh lấy một đứa con, nhưng bà Vi nói rằng tự mình cũng nuôi sống được chính mình, đi không được nữa thì vào viện dưỡng lão, muốn bao nhiêu tự do thì có bấy nhiêu.

Phụ nữ trấn trên rất hâm mộ bà Vi, đặc biệt là khi có rất nhiều rắc rối ở nhà......!

"Ngao ô!" Bà Vi thật ngầu!

"Ối chà, con mèo này của cậu sao lại kêu như thế này, tiếng kêu sao mà giống hổ vậy?" Tạ thẩm nghe thấy tiếng kêu kì quái của Cục Bột Trắng, nhịn không được ngắm thật kĩ Cục Bột Trắng, càng nhìn càng cảm thấy Cục Bột Trắng không giống mèo, nhưng lại nói không nên lời nó là loại động vật gì.

"Nó có chút đặc biệt, là chủng loại hỗn huyết." Lâm Hạ muốn cười lừa gạt cho qua.

"Mèo trong thành phố có khác!" Tạ thẩm không nghĩ quá nhiều, bà cho rằng do mình thiếu kiến thức thôi.

"......" Lâm Hạ nhanh chóng mà chọn lấy hai túi trứng gà cùng một túi trứng vịt, mua xong sau đó mang theo Cục Bột Trắng nhanh chóng chuồn đi.

Trở lại trên xe, Liễu Thời Hoán không nín được cười rộ lên, "Ha ha ha......!Mèo trong thành phố!"

"Ngao ô!" An An không phải mèo, An An là lão hổ! Cục Bột Trắng dùng di động của Lâm Hạ soi gương, xem nè, nhóc uy vũ khí phách như vậy, rõ ràng chính là một con hổ uy phong lẫm liệt đó!

"An An là lão hổ thành phố......" Lâm Hạ tâm mệt an ủi nhóc.

———

//

皆んなさん、お久しぶりですね。.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio