Sủng vật cửa hàng.
Trứng Cuộn thất thần, một khối xếp gỗ cầm lấy lại buông, đôi mắt còn thường thường mà hướng ra ngoài cửa.
"Ngao ô?" Tiểu Bảo ca ca anh là đang nhớ Hà thúc thúc sao? Cục Bột Trắng dùng đầu đem một khối xếp gỗ đẩy đến trong tầm tay Trứng Cuộn, thấy Trứng Cuộn đôi mắt luôn hướng ra bên ngoài.
"Thực xin lỗi An An, anh phân tâm." Trứng Cuộn ý thức được chính mình không có hảo hảo bồi Cục Bột Trắng chơi, nhanh chân hướng nhóc xin lỗi.
"Ngao ô!" Không có việc gì ạ, Tiểu Bảo ca ca! Cục Bột Trắng hai móng đặt ở trên tay Trứng Cuộn, an ủi cậu bé.
"Cảm ơn em An An!" An An thật là tiểu đồng bọn tri kỉ, rất thích An An! Trứng Cuộn bế lên Cục Bột Trắng, bắt lấy móng vuốt Cục Bột Trắng cùng nhau chơi xếp gỗ.
Hai cái tiểu bảo bối đem lực chú ý đặt ở xếp gỗ, Hà Trần tạm thời phóng tới sau đầu.
"Trứng Cuộn ơi ba đã trở về!" Khi Trứng Cuộn xếp tốt căn nhà thứ hai, cậu bé liền nghe được thanh âm Hà Trần từ xa.
"Ba ba!" Trứng Cuộn nghe thấy giọng Hà Trần, chạy nhanh đứng dậy hướng ra phía ngoài chạy.
Nhưng mới chạy một bước hắn cảm thấy chính mình quá không "Rụt rè", ngượng ngùng mà dừng lại bước chân, chờ Hà Trần chính mình tiến vào.
Hừ, lâu như vậy mới đến đón bé, khẳng định là gặp được mối tình đầu.
Liền cùng trong TV diễn giống nhau, chỉ cần đi tham gia đồng học tụ hội liền sẽ gặp được mối tình đầu!
"Con trai bảo bối của ba!" Hà Trần vừa vào cửa liền bế bé lên.
Trứng Cuộn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hắn bế lên, trong lòng biệt nữu thật sự, bé duỗi chân làm Hà Trần thả bé xuống dưới.
Hà Trần không có thả xuống, hắn ôm Trứng Cuộn cảm ơn Lâm Hạ, lại bảo Trứng Cuộn cùng Cục Bột Trắng cáo biệt xong liền đem người mang đi.
"Trần ca hôm nay thật cao hứng a!" Vương Tử Ngọc trong tay cầm chổi lông gà, vẻ mặt bát quái mà đối Lâm Hạ nói.
"Đúng vậy." Lâm Hạ nhìn thấy bên cạnh xe đạp điện của Hà Trần một nam nhân xa lạ, xem ra hẳn là cùng Hà Trần nhận thức.
"......!Lâm ca, Hamster nhỏ khi nào trở về, em rất nhớ cậu ta." Vương Tử Ngọc vẫy vẫy chổi lông gà, bên cạnh một con mèo tròng mắt đi theo chổi.
Đồng dạng muốn biết đáp án, Trần Diệu Quang lỗ tai giật giật, tập trung tinh thần mà chờ Lâm Hạ nói.
"Còn có bốn ngày, bất quá bọn họ khẳng định còn muốn ở nơi đó chơi thêm mấy ngày." Lâm Hạ đoán Trần Minh Tông trừ bỏ đi công tác, khẳng định còn muốn lưu lại mấy ngày hảo hảo chơi, không có mười ngày sẽ không trở về.
"Ồ~!" Vương Tử Ngọc tưởng tượng đến còn có lâu như vậy mới có thể nhìn thấy tiểu khả ái, tan nát cõi lòng mà tiếp tục dùng chổi lông gà quét tro bụi đi.
......
Một tuần trôi qua, mỗi ngày lặp lại đi làm tan tầm, cố định thời gian cùng Đường Ân Lãng gọi điện thoại, lại thưởng thức ảnh Cục Bột Trắng tự chụp, sinh hoạt bình đạm như nước, nhưng ấm áp tốt đẹp.
Trong lúc này nội thành lại xảy ra nào đó biến hóa, chính là nhân viên đưa cơm hộp nhan trị phổ biến đề cao, dùng bọn họ nói tới nói chính là lớn lên khó coi đều ngượng ngùng đưa cơm hộp.
Nghe nói nguyên nhân gây ra là cơm hộp Phạm tỷ lại tới một nhân viên đưa cơm hộp mới, lớn lên rất soái, có khách nhân vì liếc nhiều hắn một cái, nên mời đồng sự ăn cơm nhà hắn.
Mặt khác quán khác cảm thấy đã chịu uy hiếp, chạy nhanh một lần nữa chiêu soái ca tới đưa cơm hộp, nhưng đáng tiếc, không có soái như hai vị nhà Phạm tỷ.
Nhân viên tiệm cơm nhân trị tổng thể đề cao chỗ tốt là khách nhân thấy cảnh đẹp ý vui, cho điểm đánh giá cũng thật cao, cũng coi như là có điều hồi báo.
Trần Minh Tông đem Hamster nhỏ mang đi Hải Nam ngày thứ mười rốt cuộc đã trở lại, Trần Minh Tông cùng Hamster nhỏ mang về cho mọi người không ít lễ vật cùng đặc sản.
Hamster nhỏ đã trở lại, Trần Diệu Quang khẩn trương đến tránh ở phòng nghỉ không dám ra.
Cậu bé không biết làm thế nào cùng ahamster nhỏ nói, thậm chí sinh ra ý niệm không nhận thân.
Anh hai hiện giờ sống rất tốt, cậu như vậy quấy rầy anh hai có thể hay không quá ích kỷ? Bằng không cậu không nói mình là em trai của anh ấy, yên lặng mà bảo hộ ở bên người anh thì tốt rồi......!
"Chào cậu......" Hamster nhỏ phát hiện phòng nghỉ dò ra một cái đầu, thật cẩn thận mà nhìn bọn họ.
Hamster nhỏ nghe Lâm Hạ nói trong tiệm có nhân viên mới, hắn đoán hẳn chính là người bên trong, thật là một cái tiểu gia hoả thẹn thùng.
Hamster nhỏ lấy lễ vật tiến vào phòng nghỉ, nhìn thấy một cậu bé trai vành mắt đỏ hồng.
"Chào anh." Trần Diệu Quang thanh âm có chút run rẩy, cậu đã nỗ lực khắc chế làm chính mình biểu hiện đến không cần quá kỳ quái.
"Ta......!Giống như......!Ở nơi nào gặp qua cậu......" Hamster nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc tự hỏi.
Nhìn thấy Trần Diệu Quang, Hamster nhỏ có loại mạc danh quen thuộc, phảng phất ở nơi nào gặp qua người này, nhưng lại giống như không có gặp qua.
"Nó là em trai cậu." Lâm Hạ đã sớm đem việc của Trần Diệu Quang nói cho Trần Minh Tông, Trần Minh Tông cũng không phản đối Trần Diệu Quang nhận thân, bởi vì Trần Diệu Quang khả năng sẽ đối Hamster nhỏ trị liệu sinh ra tác dụng tích cực.
"Em trai?" Hamster nhỏ học tập một đoạn thời gian, biết em trai là cái gì, nhưng hắn như thế nào sẽ có một em trai vậy?
"Cậu trước kia có một người em trai, cậu rất thương yêu nó......" Trần Minh Tông hướng dẫn từng bước, để Hamster nhỏ tiếp nhận.
Như vậy vừa nói, Hamster nhỏ trong đầu ấn tượng rõ ràng một ít.
Hắn không nhớ rõ sự tình trước kia, nhưng có đôi khi trong óc sẽ không tự giác mà hiện ra một ít hình ảnh trước kia, làm hắn cảm giác rất kỳ quái.
Trần Minh Tông nói, những cái đó là sự tình hắn đã trải qua.
"Em trai!" Giống như hắn trước kia ôm qua một cái tiểu hài tử, tiểu hài tử lớn lên bạch bạch nộn nộn thực đáng yêu, hình tượng hài tử kia chậm rãi cùng Trần Diệu Quang trước mắt dung hợp lại.
"Cao......!Gầy......"
Hamster nhỏ một từng chữ nói, từ khóe mắt mạc danh chảy ra hai dòng nước mắt.
Di? Thật là kỳ quái, hắn như thế nào khóc?
Hamster nhỏ cũng không nhớ rõ, nhưng thân thể lại làm ra phản ứng chân thật.
"Anh hai!" Trần Diệu Quang rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm lấy Hamster nhỏ, Hamster nhỏ thế nhưng cũng không có bất luận cảm giác không khoẻ nào, ngược lại là nhẹ nhàng ôm cậu bé an ủi nó, giống khi còn nhỏ vô số lần hống tam bảo vậy.
Hamster nhỏ ký ức vẫn là chỗ trống một khối to, nhưng hắn lại phản xạ có điều kiện giống nhau đối Trần Diệu Quang làm ra hành vi trước kia thường làm.
Ký ức có thể thay đổi, nhưng thói quen lại khó có thể thay đổi.
Hai anh em đứng chung một chỗ, không có người sẽ hoài nghi bọn họ huyết thống quan hệ giữa họ, tách ra có khả năng nhìn không ra, nhưng chỉ cần bọn họ ở bên nhau, liền biết bọn họ là anh em, bọn họ có huyết thống quan hệ.
Hamster nhỏ cùng Trần Diệu Quang tương nhận cảnh tượng thực cảm động, Cục Bột Trắng cùng Vương Tử Ngọc cảm động đến khóc lóc thảm thiết.
Lý Hào không ở đây, Lâm Hạ muốn an ủi một người một hổ, tâm mệt không dậy nổi.
Lâm Hạ cảm giác thân thể bị đào rỗng, anh nằm ở trên sô pha, bên cạnh là Vương Tử Ngọc, trên ngực nằm bò Cục Bột Trắng.
Lâm Hạ áo trên bị Cục Bột Trắng nước mắt làm ướt, khiến cho anh đều muốn đi theo khóc.
"Ngao......!Ô......" Cục Bột Trắng trừu trừu tháp tháp, nhóc đã không đổ lệ, nhưng tiếng khóc ngăn không được.
Cũng may Lâm Hạ không ngừng nhẹ nhàng vỗ về nhóc, làm nhóc chậm rãi dừng lại.
Một lớn một nhỏ rốt cuộc cảm xúc khôi phục bình thường, Lâm Hạ còn không có tới kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được Vương Tử Ngọc nói muốn ôn lại 《 phì miêu tìm thân ký 》.
"......" Có thể trừ tiền lương không?
Vương Tử Ngọc không thể ôn lại 《 phì miêu tìm thân ký 》, bởi vì sủng vật cửa hàng tan tầm rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Lâm lão bản phải làm bữa tiệc lớn khao nhân viên, thuận tiện hoan nghênh Hamster nhỏ cùng Trần Minh Tông trở về.
Vương Tử Ngọc có bữa tiệc lớn ăn, tích cực mà giúp Lâm Hạ mua đồ ăn đề cử đồ ăn.
Bọn họ mua một đống lớn, bởi vì chờ cơm không chỉ là bọn họ, Trần Minh Kiệt cũng sẽ dẫn con nhện lớn nhà hắn tới ăn cơm.
Hôm nay Trần Minh Kiệt tới rất sớm, còn giúp gọt vỏ khoai tây.
Hắn cùng Cảnh Nhiên mang đến rượu dâu tằm, chờ ở trên bàn cơm lấy ra tới uống.
Vài người cùng nhau nấu cơm, mùi hương thực mau phiêu đi ra ngoài.
Cục Bột Trắng bị hương khí câu dẫn đến phòng bếp, ở cửa đi qua đi lại.
"Bắt sống một con mèo tham ăn!" Vương Tử Ngọc rửa tay sạch sẽ, bế lên Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" An An không phải mèo tham ăn, là tiểu lão hổ! Cục Bột Trắng ý đồ vãn hồi một tia tôn nghiêm làm lão hổ của chính mình.
Nhóc mới không phải mèo tham ăn đâu, xem nè nhóc đều không có chảy nước miếng!
"Trước cùng Tử Ngọc ca ca đi chơi, chờ chút nữa là xong." Lâm Hạ nghe được Cục Bột Trắng nói, cười nói.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng cùng Vương Tử Ngọc đi phòng khách xem TV, Lâm Hạ tăng tốc độ làm cơm, vì nhanh làm tốt cơm chiều uy no mèo tham ăn nhà mình.
Nhưng bởi vì phải làm nhiều, mấy người bận hơn một giờ mới làm tốt.
Từng món từng món đồ ăn bưng lên, đem bàn ăn đều đặt kín, nước trái cây, trái cây tráng miệng cũng chuẩn bị tốt.
"Tới tới tới, uống một ly rượu dâu tằm!" Trần Minh Kiệt lấy ra rượu dâu tằm cho mọi người cùng uống.
"Đừng một ngụm cạn, phải nhấp một ngụm, cùng uống rượu vang đỏ giống nhau."
Mọi người dựa theo Trần Minh Kiệt nói như vậy, uống một ngụm nhỏ, hương vị rượu chua chua ngọt ngọt, uống xong đi xuống có mãnh liệt dư vị, phảng phất toàn bộ yết hầu đều là nóng lên.
Thật sự không tồi, khó trách Trần Minh Kiệt cường điệu thế.
Lâm Hạ lại uống một ngụm.
"Ngao ô ngao ô!" Cục Bột Trắng ngửi được hương rượu, lại nhìn đến bộ dáng uống lên hương vị thực tốt, nhóc cũng muốn thử xem xem.
Nhưng Trần Minh Kiệt không có rót rượu cho nhóc, Cục Bột Trắng đành phải hướng Lâm Hạ bảo muốn.
"Chỉ có thể nếm một chút hương vị." Lâm Hạ nhìn đến Cục Bột Trắng hai chân đứng lên, hai chân trước ngoắc ngoắc cánh tay hắn, giống như mèo vậy, mềm lòng mà lấy chiếc đũa dính một chút cho nhóc.
Cục Bột Trắng dùng đầu lưỡi bao lấy chiếc đũa dính rượu, kết quả mùi rượu kỳ quái làm nhóc nhổ ra.
"Ngao ô!" hương vị rất kì! Cục Bột Trắng lập tức rời xa cái ly rượu trong tay Lâm Hạ, cố gắng ăn canh để áp đi hương vị rượu.
"Ăn miếng dưa gang đi." Lâm Hạ nhấc đầu Cục Bột Trắng từ trong chén nâng lên, cho nhóc ăn một miếng dưa gang.
Cục Bột Trắng ăn xong miếng dưa ngọt ngào, trong miệng mùi rượu phai nhạt rất nhiều.
"Ha ha ha......" Cục Bột Trắng này vừa làm ra hành động, làm mọi người nhịn không được cười rộ lên.
Dùng chính mình giải trí cho mọi người, Cục Bột Trắng được mọi người gắp thịt an ủi, có người cho lột tôm cho nhóc, có người cho kẹp đùi gà, chỉ chốc lát sau, Cục Bột Trắng trong chén tràn đầy thịt.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng cảm ơn mọi người, từng ngụm từng ngụm mà ăn, đem sự việc vừa mới xấu hổ vứt đến sau đầu, toàn thân tâm đầu nhập đến mỹ thực......!
Mọi người cơm no rượu đủ, giúp Lâm Hạ thu thập "Tàn cục" sau đó rời đi.
Cục Bột Trắng đĩnh bụng nằm ở trên sô pha, còn thường thường đánh cái ợ no.
Lâm Hạ buồn cười mà giúp nhóc xoa bụng, bảo nhóc về sau không cần tham ăn.
"Grừ grừ......" Cục Bột Trắng hướng Lâm Hạ làm nũng, hy vọng về sau còn có thể để nhóc ăn đến no.
"Thật không có biện pháp với con!" Lâm Hạ cười tiếp tục xoa bụng cho Cục Bột Trắng, nhưng trong lòng âm thầm hạ quyết định, về sau không thể để Cục Bột Trắng ăn no căng......
——
//.