"Ngao ô!" Cục Bột Trắng từ trong ngăn tủ ngậm ra một hộp kẹo, dùng móng vuốt "Cạy" mở, đếm đếm còn thừa ba viên.
Đây là kẹo Đường Ân Lãng để lại cho Cục Bột Trắng, chờ hộp viên kẹo ăn xong, Đường Ân Lãng liền sẽ trở lại.
"Ngao ô!" Ba ba, còn có ba viên kẹo, chờ An An ăn một viên, còn có hai viên! Cục Bột Trắng ngậm kẹo lên để Lâm Hạ giúp nhóc lột ra.
"Lại qua hai ba ngày nữa Đường thúc thúc liền trở về bồi bảo bảo chơi." Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng lột ra kẹo, kẹo mềm vị trái cây, nhưng có điểm giống kẹo cứng, bất quá nhai nhai liền mềm.
"Ngày hôm qua Đường thúc thúc còn nói hắn bên kia tiến triển thuận lợi, có thể đúng hạn trở về."
"Ngao ô!" Thật vậy chăng? An An rất nhớ Đường thúc thúc! Cục Bột Trắng từ trong tay Lâm Hạ dùng đầu lưỡi đem kẹo cuốn lên, rộp rộp mà nhai.
"Thật sự." Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, khẳng định mà trả lời.
Ngày hôm qua cùng Đường Ân Lãng gọi điện thoại, Đường Ân Lãng chính là như vậy nói.
Đường Ân Lãng không ở Giang Thành mấy ngày này, bọn họ mỗi ngày đều có gọi điện thoại hoặc là nhắn tin WeChat.
Cảm tình không những không có biến đạm, ngược lại nhân tưởng niệm trở nên càng sâu.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng được Lâm Hạ khẳng định trả lời, tâm tình sung sướng mà vẫy cái đuôi.
Lâm Hạ cười cười, một phen bế lên Cục Bột Trắng đi tới sủng vật cửa hàng.
Hamster nhỏ bị Trần Minh Tông đón đi làm trị liệu, cho nên chỉ có phụ tử hai người cùng nhau đi đường.
"Ngao ô!" Ba ba, An An nhìn đến phía trước có vị tóc đỏ ca ca, trên vai hắn đứng một con vẹt!
Cục Bột Trắng bị nam nhân một đầu tóc đỏ phía trước cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt, trên vai hắn có một vẹt màu xanh lục, đỏ đối xanh......!Đặc biệt đập vào mắt.
Con vẹt này Lâm Hạ giống như gặp qua, cảm giác rất quen mắt.
Bất quá người nuôi vẹt rất nhiều, Lâm Hạ thật đúng là nhất thời nghĩ không ra.
"Kia à." Lâm Hạ cũng chú ý tới, chỉ có thể nói người phía trước quá nổi bật, một đầu tóc đỏ rực, trên người mặc có dòng chữ chính là "Nếu ta là DJ, ngươi còn yêu ta không?".
Áo thun, phối với một kiện quần jean bó sát, trông chẳng giống ai.
Lâm Hạ muốn hỏi, đây là gia tộc nào thả ra?
Như vậy so sánh ra, Mông Chính một cái đại lão gia thích chụp ảnh tự sướng không tính là cái vấn đề gì to tát.
"Ngao ô?" Vị anh trai kia theo chúng ta đi cùng con đường sao? Cục Bột Trắng nhìn thấy anh trai với quả đầu như cháy nhà vẫn luôn đi thẳng, giống như đi theo chân bọn họ vậy.
"Chắc là vậy đi." Lâm Hạ có loại dự cảm, cảm thấy chờ bọn họ tới nơi nhất định sẽ chạm mặt, không nghĩ tới thật đúng là vậy.
Đầu đỏ rực so với Lâm Hạ sớm vài bước đến sủng vật cửa hàng trước, Vương Tử Ngọc đã mở cửa, con vẹt trên vai anh ta tự mình bay vào, thoạt nhìn một bộ ngựa quen đường cũ.
"Khó trách mình cảm thấy quen mắt!" Lâm Hạ cũng ôm Cục Bột Trắng vào trong tiệm, con vẹt thấy anh liền bay qua.
"Xin chào!" Con vẹt đối Lâm Hạ nói.
"Chào Mạt Lị!" Thấy rõ bộ dáng con vẹt, Lâm Hạ nhớ tới nó.
Con vẹt này tên gọi Mạt Lị, là sủng vật của một vị giáo viên cấp ba phụ cận.
Bất quá vị giáo viên kia không sống bên này, cho nên không thường lại đây, cũng khó trách vừa rồi Lâm Hạ không có nhớ ra nó.
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu......" Thật không hổ là con vẹt của giáo viên ngữ văn cấp ba, trình độ ngâm thơ so với học sinh còn muốn lưu loát hơn.
"Nha, con chim béo này ở chỗ này còn nhận thức người sao?" Đầu đỏ nhìn đến Mạt Lị cùng Lâm Hạ chào hỏi kinh ngạc hỏi.
"Ngươi mới là chim beoa!" Mạt Lị xác thật béo, nhưng nó không vui khi bị người ta nói béo, cho dù là tiểu chủ nhân cũng không được.
Mạt Lị không chỉ có quay trở về, còn phành phạch phành phạch bay qua mổ hắn.
"Mạt Lị ta sai rồi!" Đầu đỏ lập tức nhận sai, một chút cốt khí cũng không có.
"Hừ!" Mạt Lị hừ một tiếng, bay trở về bên người Lâm Hạ.
"Mạt Lị hôm nay tới là làm cái gì đây?" Lâm Hạ nhẹ nhàng vuốt ve Mạt Lị, Mạt Lị dùng đầu nhỏ cọ bàn tay hắn.
"Đúng rồi, giấy nhắn ở đây." Đầu đỏ từ trong túi lấy ra một tờ giấy, là Mạt Lị chủ nhân yêu cầu làm gì cho nó, cũng móc ra tới còn có một tấm thẻ hội viên của sủng vật cửa hàng.
"La lão sư bảo cậu tới đúng không." Lâm Hạ tiếp nhận giấy, thấy được tên La lão sư, ông cũng chính là cái vị giáo viên ngữ văn kia.
"Không sai, ông bảo tôi mang Mạt Lị tới mua thức ăn cho chim, còn có......" Đầu đỏ không nhớ ra, nhịn không được vò đầu, đầu tóc bông xù xoã tung bị hắn ôm đồm xẹp không ít.
"Không có việc gì, tờ giấy có viết." Khả năng La lão sư cũng biết đầu đỏ không đáng tin cậy, bởi vậy tờ giấy viết thật sự rõ ràng.
Mua cái gì, mua nhiều ít bao nhiêu, nhãn hiệu gì đều thực kỹ càng tỉ mỉ, chỉ cần lấy đồ là được rồi.
"Vậy được, tôi trước ngồi đây, còn phiền toái các người giúp lấy!" Đầu đỏ là người dễ tính, hắn không cần tiếp đón cũng có thể tìm chỗ ngồi đến thoải mái cho mình.
"Ta biết! Ta biết!" Mạt Lị không phải lần đầu tiên tới, nó biết ở nơi nào, Lâm Hạ liền đi theo Mạt Lị giúp nó lấy đồ vật.
Lấy xong đồ vật La lão sư muốn, Mạt Lị lại chọn đồ vật chính mình coi trọng, thực mau liền có thể tính tiền.
"Tổng cộng là đồng, giảm giá còn đồng." Lâm Hạ mỉm cười nói.
"Đây!" Đầu đỏ đào túi tiền lấy tiền trả hoá đơn, đào nửa ngày lại không móc ra một phân tiền.
"Đầu đất, lại quên mang tiền!" Mạt Lị một lời không hợp liền dỗi hắn.
"Ta......" Đầu đỏ xấu hổ đến mặt đều đỏ, luôn quên mang tiền, lấy không ra thật là mất mặt.
"Alipay cùng WeChat cũng có thể." Lâm Hạ kịp thời cứu lại hắn quẫn bách.
"À à, Alipay." Đầu đỏ may mắn chính mình không có quên mang di động, bằng không liền thật sự đi tong, uổng phí hắn một đời anh danh.
"Bánh quy bánh quy!" Mạt Lị nhớ thương bánh quy Lâm Hạ trước kia đưa cho nó, hương vị thực ngon, Mạt Lị mỗi lần tới chỗ Lâm Hạ đều sẽ đưa một túi bánh quy mỹ vị của sủng vật cho nó.
"Nhớ rõ, Mạt Lị đã lâu không có tới, lần này đưa ngươi hai túi bánh quy nhỏ, nhưng một lần không nên ăn quá nhiều nha."
Không cần Mạt Lị nhắc nhở, Lâm Hạ cũng nhớ rõ việc đưa bánh quy.
Giống nhau tới sủng vật cửa hàng tiêu phí, Lâm Hạ đều sẽ đưa bánh quy tự làm của cửa hàng sủng vật, đây cũng là nguyên nhân các sủng vật thích tới nơi này nhất.
"Cảm ơn!" Mạt Lị nhìn thấy Lâm Hạ thả hai túi bánh quy nhỏ vào, cao hứng mà vây quanh Lâm Hạ bay một vòng.
"Đừng khách khí, đi thong thả." Tiễn đi đầu đỏ cùng Mạt Lị, Lâm Hạ cũng không có việc gì khác để làm.
"Lâm ca, vị kia thật là......!Huyễn khốc a......" Vương Tử Ngọc tìm không ra từ thích hợp để hình dung.
"Như thế nào, cậu cũng muốn đi nhuộm một cái đầu đỏ như vậy?" Lâm Hạ nhìn hắn hai mắt sáng lên, cho rằng hắn tâm động.
"Không có, em chỉ là hoài niệm thanh xuân đã qua đi." Vương Tử Ngọc lắc đầu nói, "Em lúc học cấp hai cũng là như thế này, phi thường thích những thứ khác biệt.
Có một lần em còn cùng anh em ước định cùng đi nhuộm đầu đỏ, kết quả không hiểu thế nào bị mẹ em biết được, bà đem em từ cửa hiệu cắt tóc nắm trở về đánh một trận, hu hu hu......"
Vương Tử Ngọc nhìn thấy thanh niên đầu đỏ, đột nhiên nhớ tới chính mình trước kia cũng thích mấy thứ như vậy.
Khi đó hắn cỡ nào đa sầu đa cảm, không giống như bây giờ biến thành một người ngu ngơ như giờ (;༎ຶД༎ຶ).
"Thiếu niên, cát mèo thay đổi chưa?" Lâm Hạ tàn nhẫn mà đánh gãy Vương Tử Ngọc hoài niệm thanh xuân.
"Phốc!" Vương Tử Ngọc che lại trái tim nhỏ bị thương, tung ta tung tăng mà đi hầu hạ các chủ tử.
"Ngao ô......" Ba ba, Đường thúc thúc không để ý tới An An......!Khi Lâm Hạ làm việc, Cục Bột Trắng chính mình ở quầy tiếp tân cùng Đường Ân Lãng nói chuyện phiếm, Cục Bột Trắng cùng Đường Ân Lãng mỗi ngày đều ở Wechat nhắn tin cho nhau.
Nhưng hôm nay, Cục Bột Trắng gửi cho Đường Ân Lãng rất nhiều tin nhắn âm thanh, Đường Ân Lãng đều không có trả lời nhóc, Cục Bột Trắng thực mất mát.
"Đường thúc thúc khả năng không rảnh đi, hắn hiện tại không phải đi M quốc sao, chờ hắn có thời gian rảnh liền sẽ trả lời con." Lâm Hạ sờ sờ Cục Bột Trắng, nói.
Hai ngày trước Đường Ân Lãng nói hắn muốn đi nước Mỹ một chuyến, ở nơi đó nghỉ ngơi hai ba ngày lại về thủ đô, sau đó hồi Giang Thành, hắn còn hỏi Lâm Hạ có hay không muốn mua đồ vật gì.
"Ngao ô!" An An đã biết! Cục Bột Trắng đem điện thoại ném sang một bên, bò đến trong lồng ngực Lâm Hạ cầu an ủi.
"Bảo bảo có thể gọi điện thoại cho Đường thúc thúc." Lâm Hạ xoa xoa đầu Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng dùng chân ngắn nhỏ ôm lấy Lâm Hạ.
Chân Cục Bột Trắng kỳ thật cũng không ngắn, tương đối dài so với tầm vóc của nhóc, nhưng đối với Lâm Hạ mà nói, Cục Bột Trắng nơi nào cũng nhỏ, nơi nào cũng ngắn.
"Ngao ô!" An An không thể quấy rầy Đường thúc thúc! Cục Bột Trắng thực hiểu chuyện mà không nghĩ dùng điện thoại quấy rầy Đường Ân Lãng, nhắn tin WeChat thì tốt rồi.
"Thật ngoan." Lâm Hạ hôn hôn gương mặt Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng thẹn thùng mà dúi đầu vào trong ngực Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Ba ba lại hôn An An!
"Lại xấu hổ rồi." Lâm Hạ đem sự xấu hổ của nhóc nói ra, đem nhóc đưa tới một bên chải lông giúp nhóc.
Chải lông phải dùng lược chuyên môn của sủng vật, thời điểm thủ pháp cũng có chú ý, lực đạo phải mềm nhẹ.
Cục Bột Trắng hưởng thụ Lâm Hạ chải lông, phát ra nãi âm "hừ hừ".
Lâm Hạ giúp nhóc chải xong lưng, lại đem nhóc lật lại chải phía trước.
Chải chải, Cục Bột Trắng đột nhiên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chấn kinh.
"Ngao ô!" Nguyên lai là Lâm Hạ chải tới gần bộ vị mẫn cảm của Cục Bột Trắng.
"Nơi này có muốn chải không?" Lâm Hạ nhìn thấy Cục Bột Trắng thẹn thùng, xấu xa hỏi.
"Ngao ô!" Ba ba không cần chải nơi đó! Cục Bột Trắng mặt đỏ lên, còn may trên mặt nhóc đều là lông mao nhìn không ra tới.
"Bảo bảo đây là thẹn thùng sao? Chính là buổi tối cũng là ba ba giúp bảo bảo tắm rửa nha!" Lâm Hạ trêu Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng dùng móng vuốt che lại mặt, thật là xấu hổ chết tiểu lão hổ! Ba ba tốt thật xấu!
Lâm Hạ nhịn cười cấp Cục Bột Trắng chải xong lông, Cục Bột Trắng chải xong liền bước chân ngắn nhỏ rời xa Lâm Hạ, ai bảo Lâm Hạ luôn trêu nhóc chứ.
Nhìn thấy Cục Bột Trắng dưới chân giống như bôi dầu chạy nhanh đi, Lâm Hạ nhịn cười, cầm lấy tạp chí xem không tiếp tục trêu nhóc nữa.
Cục Bột Trắng thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm mà mở ra di động xem Đường Ân Lãng có hay không trả lời.
Làm Cục Bột Trắng thất vọng rồi, Đường Ân Lãng cũng không có hồi âm cho nhóc.
Cả ngày, Đường Ân Lãng không có một chút tin tức, ngay cả Lâm Hạ gọi điện thoại qua cũng là trạng thái tắt máy.
Cục Bột Trắng cả ngày rầu rĩ không vui, ôm di động chờ tin tức.
Lâm Hạ ghen tị, anh cảm thấy Cục Bột Trắng cùng Đường Ân Lãng quan hệ tốt đến vượt qua dự kiến, thật không biết Đường Ân Lãng cho Cục Bột Trắng rót cái gì mê hồn dược gì.
Nhưng hôm nay Đường Ân Lãng một chút tin tức đều không có, Lâm Hạ cũng không có tâm tư ghen, không khỏi lo lắng cho Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng không phải kiểu người sẽ làm người lo lắng, dù vội cũng sẽ gửi tin tức đi? Lâm Hạ lo lắng sốt ruột.
Đem Cục Bột Trắng rầu rĩ không vui hống ngủ, Lâm Hạ chính mình lại ngủ không được.
Trong tay anh cầm di động, hy vọng có thể nhìn thấy tin tức của Đường Ân Lãng.
Nhưng Lâm Hạ nhất định phải thất vọng rồi, bởi vì trước khi Lâm Hạ nhịn không được buồn ngủ ngủ thiếp đi, Đường Ân Lãng một chút tin tức đều không có.
Nửa đêm, Cục Bột Trắng gặp ác mộng.
Đôi mắt cũng chưa mở liền "Ngao ngao ngao" mà khóc, Lâm Hạ chạy nhanh đem Cục Bột Trắng ôm vào trong ngực vỗ về trấn an nhóc.
Cục Bột Trắng ngửi được hương vị quen thuộc của Lâm Hạ, chậm rãi đình chỉ khóc thút thít, sau đó lại ngủ tiếp.
——.