[BPN: Tên chap không liên quan nội dung chap. Vì tác giả không giỏi đặt tên]
Chăm sóc người bệnh hẳn là một công việc gian nan và vất vả nhất mà Thụy Du đã từng làm, cô nghĩ là thế. Và nhờ công việc tốt đẹp trên nên hiện tại cô đang ngồi trong lớp học trong tình trạng buồn ngủ cực độ. Thụy Du một tay chống cằm, một tay ghi chép, mắt thỉnh thoảng đưa sang nhìn vị trí bên cạnh mình, vẫn không có người. Dạo này Khải Ân nghỉ học khá nhiều, không rõ lí do.
_ Hôm nay đã là ngày thứ năm Khải Ân nghỉ học rồi.
Thấy Thụy Du lơ đãng nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, Tú Nhi lên tiếng giải thích. Chẳng qua vì ba ngày gần đây Thụy Du không đến trường nên có vài chuyện không biết. Còn vì sao cô không đi học ư? Chẳng có lí do nào khác ngoài Đình Dương cả.
_ Chẳng lẽ là nghỉ học luôn rồi sao?
Thụy Du cảm thấy hơi buồn. Dù cho Khải Ân thường làm cô hoang mang và có chút sợ hãi nhưng cậu ta thật sự không xấu, tuy tính tình không được tốt lắm nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cậu đối xử với cô cũng không tệ chút nào. Bây giờ bỗng nhiên cậu ta lặn mất tăm mà không báo trước một lời làm cô cảm thấy có phần mất mát trong lòng. Thật không mấy dễ chịu.
_ Mình nghĩ chắc không đâu. Cậu có thể hỏi Đan Thanh thử xem. Mình nghĩ cậu ấy biết. Nghe đồn bọn họ cũng khá là thân thiết. - Tú Nhi vừa chép bài vừa nói.
_ Thôi khỏi. Không cần phiền phức như vậy.
Thụy Du nhanh chóng từ chối rồi lại suy nghĩ vẩn vơ một vài chuyện nhỏ nhặt. Tình hình là cô sắp thi học kì rồi nhưng kiến thức lại không có bao nhiêu, vậy thì làm sao để vượt qua nhỉ? Dường như ngoài môn Ngoại Ngữ thì cô chẳng vững phần nào cả bởi vì trong suốt những ngày qua cô chỉ đi học cho vui chứ chẳng hề nghiêm túc chút nào. Cô cũng không bắt buộc là phải đạt kết quả cao nhưng nếu điểm thấp cũng thật mất mặt. Nhưng bây giờ lại chẳng biết phải làm như thế nào để ôn tập chỉ trong vài ngày. Thụy Du cảm thấy con đường học hành của mình thật chẳng mấy thuận lợi.
Trong không gian yên tĩnh của lớp học, một vật thể lạ với tốc độ cực kì nhanh bất thình lình bay vào và với quỹ đạo đúng đắn của nó thì trong vòng hai giây nữa chắc chắn sẽ đáp trúng giữa trán Thụy Du. Thế nhưng vật thể ấy chưa đi đến hết được ba phần tư đoạn đường đã bị cô bắt lại. Thụy Du đưa mắt đảo quanh lớp học một lượt. Dường như ngoài cô không ai biết được một thứ gì đó vừa bay vào. Là ai đang nhắm vào cô đây?
Sau khi quan sát một lượt và không tìm được manh mối nào quan trọng, Thụy Du liền nhìn lại đồ vật trong tay mình. Đó là một còn sỏi nhỏ được bọc lại bởi một mẩu giấy trắng có cột dây bên ngoài. Như một bản năng cô từ từ tháo dây bọc xung quanh rồi mở mảnh giấy ra xem. Quả nhiên bên trong có chữ viết.
"Đến phòng tập bóng rổ ngay lập tức. Edward."
Thụy Du vò nát tờ giấy trong tay với một lực đạo mạnh nhất có thể. Cô ghét Nhất Thiên, ngàn lần căm ghét. Chỉ vì muốn gặp cô mà cậu lại sử dụng một phương thức ngu xuẩn như thế này. Chẳng may viên đá này đập vào đầu cô thì sao đây?
Thụy Du nhét mẩu giấy nhăn nhúm vào túi rồi xin giáo viên ra khỏi lớp. Trước khi đi cô không quên nhờ vả Tú Nhi để ý tình hình trong lớp giúp mình, nếu như có kiểm tra hay hoạt động quan trọng thì ngay lập tức nhắn tin nhắc nhở. Sau đó mới yên tâm đến phòng thể dục.
Khi nhìn thấy Nhất Thiên đang đi đi lại lại giữa phòng, chưa kịp để cậu nhìn thấy mình đang bước vào thì Thụy Du đã cầm viên đá lúc nãy ném thẳng vào trán cậu. Cũng giống như Thụy Du, Nhất Thiên hoàn toàn có phản xạ với tình huống này nhưng thật xui xẻo cho cậu, cô đã lường trước được điều này nên đã gia tăng lực ném hơn dự dịnh ban đầu. Hơn nữa hình như Nhất Thiên đang tập trung suy nghĩ chuyện khác nên bị hòn đá đập thẳng vào giữa trán.
_ Em là đang trả thù anh sao? - Nhất Thiên xoa trán, vô cùng bất mãn nói.
_ Chính là như thế đấy. Rõ ràng là anh có thể nhắn tin hay dùng một phương thức khác để gọi em ra nhưng anh lại chọn cách này.
_ Nhắn tin em sẽ trả lời sao?
Nhất Thiên trưng ra một bộ dạng rất oan ức rồi lẩm bẩm thật nhỏ. Thụy Du dành ra một phút để suy nghĩ về vấn đề này. Có lẽ cậu nói đúng, cô sẽ không trả lời ngay lập tức.
_ Vậy anh có chuyện gì quan trọng để gặp đòi gặp em gấp như thế này? - Giọng Thụy Du dịu lại, xem như là thông cảm với nỗi khổ của Nhất Thiên.
Nhất Thiên thu lại bộ dáng đáng thương, mắt cậu hơi nheo lại nhìn Thụy Du với ánh mắt kì lạ. Chứa đầy sự hoang mang và lo lắng khác thường.
_ Ngày hôm qua vì sao khi anh đến em lại ở trong phòng Đình Dương?
_ Thì em phải chăm sóc cho anh ấy mà.
_ Không. Ý anh là vì sao tóc em lại rối, quần áo em thì xộc xệch, mặt em lại đỏ?
_ Chuyện đó...
Thụy Du ngập ngừng, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tránh né sự nghiêm túc và tra hỏi của Nhất Thiên. Điều này vô tình khiến cho cậu càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Có điều bất thường đang xảy ra giữa quan hệ của hai người này.
_ Anh đang nghiêm túc.
_ Ừ thì... - Thụy Du nhớ lại lúc mình được Đình Dương ôm, hai má lại nóng ran. - Anh ấy ôm em.
_ Cái gì?
Nhất Thiên hét lớn, vang vọng cả phòng tập. Cậu trừng mắt nhìn Thụy Du, yêu cầu được nghe tiếp.
_ Không phải như anh nghĩ đâu. Anh ấy mơ nên không nhận thức được hành động của mình thôi.
Thụy Du xua tay cố gắng giải thích rõ ràng, tránh cho Nhất Thiên hiểu lầm. Nhưng trông cậu vẫn không có vẻ gì là dễ chịu hơn là bao. Thậm chí còn gay gắt hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu phản ứng mạnh với một vấn đề như thế, điều này khiến Thụy Du cảm thấy Nhất Thiên thật xa lạ và có phần đáng sợ.
_ Còn em thì sao? Em để cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra như thế? Nếu anh không đến thì em định để như thế luôn à?
_ Do anh ấy ôm chặt quá, em không...
_ Kaylee!
Bằng một cách hết sức khiếm nhã, Nhất Thiên cắt ngang những gì Thụy Du đang cố gắng giãi bày. Cậu trở nên cộc cằn và thô lỗ.
_ Em đang biện minh điều gì đây? Anh biết em không cần dùng bạo lực nhưng vẫn có thể thoát ra được. Nhưng em đã không làm.
Thụy Du có cảm giác từng lời Nhất Thiên nói như từng bước lột trần tâm tư hỗn loạn của cô những ngày gần đây.
_ Vì sao vậy? Em đã yêu Đình Dương rồi?
_ Không có.
Ngay khi thốt ra hai lời này, trong lòng Thụy Du có sự do dự thấy rõ. Thật là không có sao?
_ Em căn bản không hiểu yêu là gì.
Không hiểu vì sao khi Nhất Thiên nói ra những lời này Thụy Du liền cảm thấy cậu đang mỉa mai mình.
_ Làm như anh biết nhiều lắm vậy. - Thụy Du bĩu môi xem thường.
_ Tất nhiên là biết nhiều hơn em. Nói chung là cũng khó nói lắm. Giống như là khi em thấy người ấy vui thì em vui, khi họ buồn thì em sẽ thấy không thoải mái. Hơn hết là khi được ở cạnh họ mình sẽ thấy hồi hộp và vui vẻ. Đại loại vậy.
Những lời Nhất Thiên nói Thụy Du lắng nghe và tiếp thu không thiếu một chữ nào. Cô chậm rãi xem xét lại mọi cảm xúc của mình một lượt. Cô cũng không chắc chắn lắm về điều này. Một nửa đúng một nửa không. Mọi thứ khá mơ hồ.
_ Thế nào?
_ Hình như có một chút.
Thụy Du thật thà thừa nhận, và điều này khiến cho Nhất Thiên, kẻ vừa bình tĩnh chưa được bao lâu lại bắt đầu nổi nóng. Cho đến bây giờ Thụy Du vẫn không thể nào lí giải được thái độ kì lạ này của Nhất Thiên.
Nhất Thiên cứ bước lên rồi lại lùi về phía sau vài bước, như có điều gì muốn nói với Thụy Du nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào. Cảm giác này hẳn không tốt đẹp gì, cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén một tiếng hét lớn và thay thế nó bằng cú sút kinh hoàng vào trái bóng rổ đang nằm bất động trên sân, một điều mà những người chơi bóng rổ sẽ không bao giờ làm với những trái bóng của mình.
Sau hành động trên, tâm trạng của Nhất Thiên đã phần nào dịu xuống. Cậu đặt hai tay lên vai Thụy Du, nhìn vào mắt cô vô cùng chân thành và nghiêm túc. Đến mức cô đã hiểu lầm về tình huống hiện tại của hai người.
_ Anh không biết Đình Dương đã làm điều gì khiến em cảm động. Nhưng mà cậu ấy không phải là người mà em có thể yêu. Không chỉ là yêu, thích cũng không được. Tốt nhất là đừng nên có tình cảm.
Trong lòng Thụy Du khẽ chấn động, cô có chút gì đó không nói thành lời. Ánh mắt cô nhìn Nhất Thiên lúc này khiến cho cậu phải vô thức tránh né. Ánh mắt đó như một lời trách móc và chất vấn nặng nề, thậm chí còn có một nỗi đau vô hình ẩn chứa. Cho đến lúc này, Nhất Thiên mới khẳng định chắc chắn suy đoán ban đầu của mình. Xui xẻo thay, họ đã yêu nhau mất rồi.
_ Vì sao? Vì sao anh có thể yêu còn em thì không thể?
_ Không phải em không thể yêu. Mà là em không thể yêu Đình Dương được.
_ Anh ấy có gì không tốt chứ?
_ Em quên mình là ai rồi sao? Nếu một ngày Đình Dương biết em nói dối cậu ấy về tất cả mọi thứ thì sẽ như thế nào?
Những lời Nhất Thiên vừa nói ra chẳng khác nào một tiếng chuông cảnh báo, đánh thức Thụy Du khỏi cơn mộng mị, giúp cô nhớ lại sự thật mà cô đã vô tình (hay là cố ý) phớt lờ và lãng quên. Là cô, đang là một kẻ nói dối đáng bị căm ghét.
Sau khi đã điều chỉnh cảm xúc của mình về một trạng thái thích hợp, Nhất Thiên mới nhận ra mình đã vô tình làm tổn thương cô gái đang đứng đối diện. Lẽ ra cậu nên giải thích nhẹ nhàng hơn hay lựa chọn một thời điểm khác để nói ra chuyện này. Nhưng hãy xem cậu đã làm nên chuyện gì đây?
Lần đầu tiên kể từ khi biết Thụy Du, Nhất Thiên được nhìn thấy biểu cảm này của cô. Đó là sự do dự và day dứt, và tất cả là do cậu gây ra. Trong mắt cậu, cô là một cô gái khá yêu đời, không bao giờ đau buồn vì bất cứ chuyện gì. Thế nhưng Thụy Du cũng không thuộc nhóm người luôn lạc quan và yêu đời, người ta nhìn thấy trong mắt cô là sự mông lung khó giải thích. Một cô gái tuổi, chưa từng buồn nhưng cũng chẳng bao giờ thật sự vui, khiến người ta cảm thấy khó hiểu và không nỡ tổn thương.
_ Anh xin lỗi, anh thật sự là không cố ý nói với em như thế.
_ Không sao mà.
Thụy Du nở một nụ cười trấn an với Nhất Thiên.
_ Anh xem em như em gái của mình, còn Đình Dương lại là bạn bè thân thiết vì thế anh không muốn bất kì ai trong cả hai chịu tổn thương. Nếu cậu ấy biết được sự thật thì e rằng sẽ thất vọng và mất niềm tin mãi mãi, còn sinh hận với em nữa.
Nhất Thiên vụng về giải thích cho hành động của mình. Trong lòng chỉ biết âm thầm cầu xin Thụy Du đừng vì những lời nói của cậu mà tổn thương, đừng vì ngày hôm nay mà thay đổi thành một người khác.
_ Thụy Du...
Một giọng nói lạ bất ngờ vang lên khiến cả hai nhân vật đang trong trạng thái căng thẳng là Nhất Thiên và Thụy Du đều phải giật mình. Bởi vì trong mắt mọi người xung quanh, mối quan hệ của hai người không hề đủ thân thiết để gặp mặt nhau như thế này. Nếu để người khác nhìn thấy, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng ngay lúc này, tại nơi cửa ra vào của phòng tập đã có một người đang đứng nhìn bọn họ.
_ An Nhiên? Cậu đến đây làm gì vậy?
Khác với gương mặt trắng bệch của người con trai bên cạnh khi bị phát hiện, Thụy Du bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ mặt của cô vẫn bình thản tựa như cuộc gặp gỡ giữa hai người bọn họ là một người hết sức bình thường.
_ Tiết sau được nghỉ. Tú Nhi không gọi cho cậu được nên nhờ mình đi tìm.
An Nhiên trả lời lại, ánh mắt cô lơ đãng liếc nhìn ra phía ngoài sân, nơi luôn có một ánh mắt kì lạ dõi theo từ khi bước vào căn phòng này.
_ Cảm ơn cậu đã thông báo. Lát nữa mình sẽ về lớp sau.
Thuỵ Du nói trong lúc đánh mắt nhắc nhở Nhất Thiên bình tĩnh. Cô dường như đọc thấu được suy nghĩ và hành động cậu muốn làm lúc này. Thấy cậu có ý định tiến về phía trước cô liền giữ lại.
An Nhiên nhún vai, gật đầu rồi quay người bước đi, thỉnh thoảng lại nhìn sang phía gốc cây đại thụ lớn đầy ẩn ý, như thể nơi đó đang có người đang theo dõi và cố tình tìm cách nghe ngóng mọi chuyện bên trong nhưng lại thất bại hoàn toàn. Có thể kẻ đó đang muốn gặp cô để tìm hiểu một chút chuyện thú vị. An Nhiên âm thầm cân nhắc xem nên dừng lại tiếp chuyện hay không.
...
Nhất Thiên hít thở sâu và cố gắng thư giãn, cậu đang áp dụng tất cả các bài học về sự duy trì sự bình tĩnh vào cảm xúc của mình hiện tại. Cậu không hiểu, là do bản thân mình ngày càng thay đổi, trở nên nóng tính và dễ xúc động hơn hay là do những hành động và lời nói của Thuỵ Du ngày hôm nay thật đặc biệt khiến cậu dễ dàng mất kiểm soát.
_ Bây giờ em hãy giải thích vì sao em làm thế đi.- Nhất Thiên buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt thành một nắm, có chút khó khăn kéo lên một nụ cười miễn cưỡng, giả vờ ôn hoà.
Thuỵ Du giả vờ không nhìn thấy biểu cảm này của Nhất Thiên, cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tuy rằng đang nói chuyện cùng cậu, nhưng lại suy nghĩ những chuyện khác.
_ An Nhiên không giống những người khác. Dù cậu ấy có nghe được nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta hay không thì anh cũng chẳng thể nào uy hiếp được bất cứ điều gì. Nếu cậu ấy biết, có thể cậu ấy sẽtiết lộ ra ngoài, hoặc là không. Nhưng nếu những gì anh dự định làm khiến cậu ta bất mãn, thì tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Tâm trạng Nhất Thiên không tốt lắm, cậu ừ nhẹ một tiếng xem như chấp nhận với cách giải quyết này của Thuỵ Du rồi nói:
_ Thôi được rồi. Anh chỉ muốn nói thế thôi. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, điều đỉnh cảm xúc của mình với Đình Dương là được. Có gì anh sẽ gọi cho em sau.
Nhất Thiên rời khỏi phòng tập một lúc thì Thuỵ Du cũng về lớp với tâm trạng nặng nề mà cô cũng không thể nào lí giải nổi.
Vì sao cô lại quá quan tâm đến vấn đề này như thế? Chẳng lẽ là yêu thật rồi sao?
Khải Ân nằm dài trên một hàng ghế dài trong góc, ở một vị trí khuất tầm nhìn trong phòng tập bóng rổ. Cậu đã nằm ở đây cả buổi sáng và những gì nên và không nên nghe cậu đều đã thu nhận toàn bộ. Thật không thể trách Nhất Thiên, chẳng qua là do vị trí này quá đặc biệt, và chẳng ai nghĩ rằng đang có một kẻ chán đời đang nằm ườn ra đấy để nhìn lên trần nhà vô vị. Thật ra thì Khải Ân cũng chẳng cố ý nghe lén ai nói chuyện, nhưng vô tình cậu lại xuất hiện ở đó trong một tình huống chẳng thể nào di chuyển hay né tránh. Và cứ như thế, dù không cố ý, cậu đã nghe được tất cả.
Không khác với những gì Khải Ân suy đoán từ trước là bao. Cậu biết Thuỵ Du có một điều gì đó khác thường nhưng lại không thể nào xác định rõ đó là gì. So với những người khác, hay đặc biệt là những người có cùng thân phận như cô, Thuỵ Du phải chăng quá tài giỏi. Cô biết sử dụng Moto (cậu đã biết cô là người nhìn lén mình vào đêm hôm đó rồi), khả năng leo trèo khá tốt so với những người cùng tuổi, và còn vài điểm nhỏ nhặt khác cậu vô tình bắt gặp trong quá trình tiếp xúc nữa. Rất nhiều.
Khải Ân suy nghĩ lung tung một lát rồi lẩm bẩm.
_ Edward Wilson, Bạch Nhất Thiên. Một người dưới hai thân phận. Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn nhỉ? Kaylee, Kaylee, thì ra đây mới là tên thật của cậu.
Một lúc sau, cậu lấy điện thoại ra gọi cho người trợ lí thân cận bên cạnh cha mình.
_ Chú à, có phải cha tôi là bạn tốt của ngài Wilson ở Anh Quốc không?
_ Cậu muốn hỏi vị nào? Gia tộc Wilson hiện có hơn người là nam.
_ Tôi cũng không rõ lắm.
Khải Ân lục lọi lại một số thông tin ít ỏi mà cậu thường được nghe trong các cuộc trò chuyện về giới thượng lưu khi còn nhỏ. Lúc mà cậu chưa hoàn toàn bất cần đời và có một cuộc sống nổi loạn, xa rời gia đình.
_ Người đó có một người con trai tuổi. Edward Wilson.
_ Tôi nghĩ mình biết người cậu muốn nhắc đến là ai. Đúng thế, ngài Wilson có mối quan hệ khá tốt với ông chủ.
_ Tôi muốn biết thông tin về một cô gái tên là Kaylee, người của một tổ chức mà ngài Wilson đứng đầu.
_ Tôi hiểu rồi. Khi nào có thông tin tôi sẽ gửi cho cậu.
_ Cảm ơn.
Tác giả đi PR truyện trá hình: