Vì hôm nay Đình Dương không đến trường nên sau giờ học Thuỵ Du không được ngồi moto về nhà nữa mà phải tự thân đi bộ về. Thế nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cô lắm, còn những chuyện khác lớn lao hơn. Tựa như vấn đề tình cảm chẳng hạn.
Dù chẳng liên quan lắm nhưng vấn đề tình cảm này lại là lí do khiến Thuỵ Du chẳng muốn về nhà. Cô bước đi thật chậm trên vỉa hè đông đúc, chỉ mong đoạn đường này thật dài để cô mãi mãi có thể bước đi như thế, mãi mãi không về đến nhà, mãi mãi không cần gặp mặt Đình Dương để đối mặt với những cảm xúc kì lạ của mình.
Thuỵ Du không hiểu vì sao mình lại không muốn về, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng cô biết chắc chắn một điều rằng lí do khiến bản thân mình trở nên khó hiểu như thế này là vì Nhất Thiên, tất cả đều bắt đầu từ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ của bọn họ vào buổi sáng. Bằng cách này hay cách khác, nó đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng cũng như suy nghĩ của cô lúc này.
- Nhất Thiên đáng chết.
Thuỵ Du dẫm mạnh vào một mẩu cỏ dại mọc chen lên từ các phiến gạch ở vỉa hè như một cách trút giận tạm bợ, nó không khiến cô cảm thấy tốt hơn bao nhiêu. Giữa ánh nắng gay gắt vào đầu giờ chiều, Thuỵ Du không nghĩ rằng việc lang thang bên ngoài mãi là một điều tốt nên cô đành bước vội về nhà.
Đứng tại góc đường dẫn vào biệt thự nhà họ Trần, bước chân Thuỵ Du lưng chừng muốn bước tiếp, nhưng rồi lại thôi. Bây giờ làm sao nhỉ? Hắn đang làm gì? Đã ăn trưa chưa? Đã nghỉ ngơi hay còn thức giấc? Liệu cô vào nhà thì bọn họ có gặp nhau hay không? Trong đầu Thuỵ Du xuất hiện ngổn ngang nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, cô nghĩ rằng mình mâu thuẫn. Một nửa muốn nhìn thấy hắn, một nửa lại sợ hãi khi chuyện đó xảy ra. Cô không biết mình nên lựa chọn thế nào cho phải.
Ánh mắt Thuỵ Du vô tình lướt qua cánh cửa garage đóng kín ở phía đối diện biệt thự, cô đã biết mình nên làm gì. Tự chọn cho mình một lí do hợp lí, Thuỵ Du tự nhắn nhủ bản thân rằng chiếc moto của mình bỏ lâu ngày trong gara nên được kiểm tra lại một chút để đề phòng trường hợp cần sử dụng bất ngờ. Thế là thay vì bước vào nhà, Thuỵ Du lại rẽ sang nơi gara nhìn có vẻ như là bị bỏ hoang để thực hiện mục đích cao cả của mình.
Cuối cùng thì mục đích đó không hề được thực hiện một cách nghiêm túc, Thuỵ Du chỉ đơn giản là mở cửa gara, dành giây nhìn sơ qua chiếc xe đáng thương lâu ngày không sử dụng rồi lại chìm trong thế giới riêng của mình.
Cô cố gắng tìm cho mình một lí do nào đó để đẩy Đình Dương ra khỏi tâm trí, đó là mắng chửi Nhất Thiên. Tất cả là vì những lời đáng chết mà cậu đã nói, chúng làm cô phân tâm, làm suy nghĩ và cảm xúc của cô rối loạn. Ước gì cô chưa từng nghe thấy những điều trên, để mọi thứ vẫn ổn định như đúng trật tự ban đầu của nó. Thật ra, mọi thứ chưa bao giờ bị xáo trộn, chẳng qua là do tâm trạng của con người thay đổi mà thôi.
Đến chiều, khi biết chắc rằng thời gian dành cho việc trốn tránh của mình đã kết thúc, Thuỵ Du quay trở về nhà trong cảm xúc ngổn ngang. Trời chập choạng tối, cô bước vào nhà thật khẽ như một tên trộm đang chuẩn bị thực hiện hành vi xấu xa của mình. Thuỵ Du mở cánh cửa ra vào thật nhẹ, hơi nghé đầu vào bên trong dò xét. Cả phòng khách tối om, trên cầu thang vẫn chưa được bật đèn. Trong lòng Thuỵ Du dấy lên một tia hi vọng nhỏ nhoi, rằng Đình Dương đã đi ra ngoài rồi. Cô có thể nhân lúc này trốn hẳn vào phòng, thế là không cần phải gặp mặt rồi ngại ngùng nữa. Đó là một kế hoạch gần như là hoàn hảo.
Nhưng bản chất con người của Thụy Du lại là một con người vô cùng có trách nhiệm với công việc mà mình đang làm. Vì thế cho nên thay vì rẽ vào phòng ngủ một giấc và trốn tránh sự thật ngay lập tức thì cô lại vào nhà bếp để chuẩn bị bữa tối. Thụy Du tốt bụng nghĩ rằng dù cho mình không muốn nhìn mặt Đình Dương đi nữa thì cũng không nên bỏ đói cậu chủ của mình không quan tâm được.
Bằng một tốc độ nhanh nhất có thể, Thụy Du tiến hành chuẩn bị bữa tối với tâm trạng thấp thỏm không yên trong lòng. Cuối cùng thì điều cô lo lắng cũng đến.
Chẳng bao lâu sau thì Đình Dương xuất hiện. Vì thấy không gian xung quanh quá tối tăm nên liền bật thêm đèn ở phòng bếp.
- Sao hôm nay em về trễ vậy?
Hắn đặt tách cafe đã uống cạn cạnh bồn rửa rồi hỏi cô gái đang thái thức ăn ngay bên cạnh.
Một phần vì tâm trạng thấp thỏm, lại thêm sự xuất hiện bất ngờ của Đình Dương khiến Thụy Du giật mình, chẳng may tự cắt nhầm vào tay mình.
- A. - Cảm giác đau nhói ở đầu ngón tay khiến Thụy Du khẽ thốt lên một tiếng rồi ngẩn người nhìn một tí máu đỏ tươi đang chậm rãi rỉ ra.
Trái ngược với sự bình tĩnh của người bị thương, kẻ ngoài cuộc là Đình Dương lại phản ứng khá nhanh. Hắn lập tức rời khỏi vị trí đang đứng để bước tới bên cạnh cô. Đình Dương khẽ nhíu máy nhìn ngón tay Thụy Du đang rỉ máu, hắn cảm thấy trong lòng không mấy thoải mái. Hắn vội mở hộp đựng dụng cụ y tế gần đó ra để băng bó vết thương cho cô, vừa làm vừa trách mắng.
- Tại sao em có thể bất cẩn như vậy? Lần nào nấu ăn cũng thế sao?
Trong suy nghĩ của Đình Dương lúc đó vô tình nảy sinh một suy nghĩ kì lạ, khiến hắn giật mình khi nhớ lại. Đó là không để Thụy Du vào bếp nữa. Đình Dương ngây người một lúc lâu dù cho tay hắn vẫn đang nghiêm túc thực hiện công việc băng bó của mình. Hắn khẽ lắc đầu rồi nghĩ lại một lần nữa. Thụy Du là ai chứ? Vì sao lại khiến hắn dành cho quá nhiều sự quan tâm như thế? Nhưng nghĩ mãi thì cuối cùng hắn cũng quay về một ý định duy nhất, không nên để Thụy Du nấu ăn nữa vì hắn thật sự không thể bình thản trước việc cô bất cẩn cắt trúng tay như thế này.
- Không phải. Do anh làm em giật mình mà.
Thụy Du yếu ớt phân bua, có lẽ là vì thái độ của Đình Dương bỗng nhiên trở nên hung dữ khiến cô không kịp thích nghi. Lí do còn lại có lẽ là vì hắn, kẻ đang tiếp xúc với cô ở một khoảng cách quá gần.
- Từ bây giờ em đừng vào bếp nữa. - Đình Dương thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Thụy Du ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, cô khó hiểu hỏi.
- Đây là công việc của em mà. Nếu em không nấu ăn thì làm gì?
Đình Dương á khẩu, hắn dán băng keo cá nhân vào tay Thụy Du xong rồi rơi vào trầm mặc. Đình Dương bỗng nhiên muốn mắng bản thân mình một trận. Vì sao hắn lại quên mất điều này lẫn mối quan hệ của bọn họ hiện tại? Nhưng hắn không muốn nhìn thấy Thụy Du bị thương thêm bất kì lần nào nữa.
- Thôi bỏ đi. Để anh giúp em.
- Không được. Ai lại để cậu chủ vào bếp bao giờ. Anh ra ngoài chờ đi. Em làm sắp xong rồi.
Thụy Du lắc đầu liên tục, tạm thời quên mất trạng thái ngượng ngùng của bản thân mà ôm cánh tay Đình Dương kéo ra ngoài phòng ăn, còn mình lại tiếp tục vào bếp làm tiếp công việc còn dang dở. Đình Dương bất động trong vài giây, hắn lại cảm thấy không vui, trong lòng thoáng chút bất mãn và sự tức giận len lỏi.
Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra khoảng cách giữa hai người xa đến thế. Chẳng lẽ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sau tất cả những gì hắn đã từng làm, dù cho không hẳn là những chuyện to tát nhưng vẫn có ý nghĩa nhất định, cô vẫn không hiểu rằng đối với hắn, vị trí của cô trong lòng hắn hơn hẳn một người giúp việc trong nhà hay sao? Hắn có thể sẵn sàng giúp đỡ cô như một người bạn (tạm thời là thế), nhưng đối với cô chẳng lẽ hắn mãi mãi chỉ là một cậu chủ cao cao tại thượng () như thế, mãi mãi không bao giờ cùng cô chia sẻ mọi chuyện?
[() : Có cảm giác mình đang dùng sai cụm từ này ~~ nếu có sai thì cmt nhắc mình nhé ^^ ]
Đình Dương nổi giận, Thụy Du cũng không dám làm gì. Bọn họ dùng bữa trong sự im lặng tuyệt đối, giống như bữa cơm đầu tiên cùng nhau từ nhiều tháng trước. Nhưng ở hiện tại không khí có phần nặng nề và áp lực hơn rất nhiều.
Sau khi bữa tối với không khí kì lạ kết thúc, Đình Dương không lên phòng ngay lập tức như mọi lần. Hắn nán lại một lúc để nhìn Thụy Du dọn dẹp. Được một lát, hắn lên tiếng.
- Em làm xong rồi lên phòng anh học bài đi.
Đáp lại lời đề nghị của Đình Dương chỉ là biểu cảm đầy ngạc nhiên của Thụy Du. Hình như có điều gì đó không đúng ở đây. May mắn thay, Thụy Du đã kìm lòng lại trước khi buông ra một câu hỏi khiếm nhã: "Hôm nay đầu anh bị đập vào tường à?". Cô chọn cách im lặng và chờ hắn nói tiếp.
- Sắp thi rồi nhưng em nghỉ học nhiều ngày chắc cũng cần ôn bài lại.- Đình Dương trả lời không mấy tự nhiên.
- Oh, vậy đợi em một lát. - Thụy Du vội vàng đồng ý. Dù sao ý tốt của cậu chủ cũng không thể nào từ chối được.
- Được rồi. Bây giờ em chỉ cần bấm máy tính là ra thôi.
Đình Dương giảng lại tất cả các dạng Toán cho Thụy Du một lượt rồi còn tốt bụng làm mẫu thêm cho cô nhiều ví dụ minh họa. Nói chung, hắn là một người thầy rất có tâm. Nhưng đáng tiếc cô học trò nọ lại không chú tâm vào bài giảng cho lắm. Thụy Du gật đầu như một cái máy. Ngay từ khi buổi học bắt đầu đến giờ lượng kiến thức cô tiếp thu được chỉ hơn %, tất cả là vì người nào đó bận ngắm nhìn "thầy giáo" của mình và suy nghĩ những chuyện bâng quơ về người đó.
Thụy Du rời mắt khỏi Đình Dương, cúi đầu nhìn vào tập rồi lấy máy tính ra bấm một vài con số để ghi đáp án vào tập. Bỗng dưng cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn, IQ của cô không đến mức quá thấp, dù cho không tập trung nhưng vẫn còn biết bấm máy tính. Nếu không thì cô xong đời rồi.
- Em hiểu chưa?
Thụy Du gật đầu.
- Vậy giờ em làm bài tiếp đi. Anh cũng cần coi lại bài. Không hiểu gì thì hỏi.
Thụy Du lại gật đầu.
Đình Dương rời khỏi bàn học của mình rồi di chuyển sang ghế sofa gần đó để làm việc trên laptop. Ngoài việc học ở trường, hắn còn rất nhiều dự án lẫn cuộc thi cần phải chuẩn bị nên ngay khi vừa khỏi bệnh lại phải lao vào làm việc.
Thụy Du cố gắng ép bản thân mình quay lại với con đường học tập. Cô thấy hôm nay Đình Dương thật lạ, cô cũng lạ, cả hai người bọn họ đều có gì đó không đúng.
- Tập trung nào.
Thụy Du lẩm bẩm một mình rồi cặm cụi ngồi giải những bài tập mà Đình Dương đã chỉ định trước đó.
Hơn một tiếng sau...
Thụy Du chán nản buông bút, cô đếm lại những bài mình đã làm. bài và giờ cô gặp một chút khó khăn. Thụy Du quay sang nhìn Đình Dương với ý muốn cầu cứu nhưng rồi lại quay đi khi nhìn thấy vẻ mặt tập trung cao độ kia. Có lẽ cô không nên làm phiền thì hơn.
Suy nghĩ thêm một lát nữa nhưng vẫn không tìm được hướng đi đúng cho bài toán, Thụy Du bắt đầu làm một học sinh lười biếng, ngồi vẽ nguệch ngoạc trong tập.
Đình Dương lưu lại bài sau khi kiểm tra thật kĩ rồi gấp laptop lại, đặt sang chiếc bàn gỗ nhỏ. Hắn rời khỏi ghế sofa để kiểm tra xem tình hình học tập của Thụy Du như thế nào. Vừa bước sang đã bắt gặp bạn học sinh "chăm chỉ" nào đó đã ngủ gục trên bàn học. Đình Dương đọc sơ qua những bài Thụy Du đã giải một lượt. Cho đến khi nhìn thấy những vòng tròn và hình thù kì lạ trong tập Thụy Du thì hơi nhướn mày.
Đình Dương đưa tay ra định gọi Thụy Du thức giấc nhưng rồi tay hắn lại dừng giữa không trung. Hắn nghĩ mình không nên làm như thế. Nhớ lại sự chăm sóc của cô nhiều ngày qua, hắn liền chợt nhận ra một điều. Có lẽ Thụy Du vì chăm sóc hắn ngày đêm nên bị thiếu ngủ, thế thì hắn không nên làm phiền giấc ngủ của cô chút nào.
Đình Dương nhẹ nhàng kéo tay Thụy Du vòng lên vai mình rồi bế cô lên thật khẽ, cố gắng không làm cô thức giấc, rồi đưa cô về phòng.
Sau khi đặt Thụy Du nằm trên giường, Đình Dương chưa vội rời đi mà nán lại đấy thêm một lúc. Hắn đã phần nào đoán được lí do của sự thay đổi của bản thân nhiều ngày gần đây. À không, là trước đó nữa, cũng khá lâu rồi, hắn dần dần thay đổi. Có những hành động vô thức hắn không để ý nhưng về mặt cảm xúc cá nhân thì Đình Dương lại có thể xác định rất rõ. Vì thế hắn biết mình đã có gì đó với Thụy Du. Nhưng đó là gì thì hắn nên tham khảo Hoàng Minh một chút, cậu ta khá am hiểu về phương diện này.
Thụy Du ngủ không yên, chẳng biết cô mơ thấy điều gì đáng sợ mà lại liên tục lấy chăn trùm kín đầu, một lúc rồi đẩy ra, trằn trọc một hồi. Đình Dương đang miên man suy nghĩ thì liền bị cảnh này làm cho chú ý. Hắn bước đến bên giường và làm một hành động mà hắn không hề tính toán trước, một hành động mà hắn không nghĩ mình sẽ làm.
Đình Dương giữ lại chăn của Thụy Du, từ từ kéo xuống rồi ghìm lại thật chặt, quyết không cho cô lấy nó che kín mặt nữa. Và rồi hắn cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn. Khi môi hắn vừa rời khỏi, Đình Dương ngơ ngẩn mất một lúc lâu. Còn Thụy Du cũng không trằn trọc nữa.
Hắn biết mình vừa làm gì, và hắn thừa nhận điều đó. Đình Dương chậm rãi chỉnh lại chăn cho Thụy Du rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như lời an ủi. Sau đó hắn nhìn cô một lần cuối cùng rồi rời khỏi phòng trong tâm trạng ngổn ngang, bỏ lại bên trong là một cô gái đang chìm trong giấc ngủ say nhưng khóe môi bất giác kéo lên một nụ cười nhẹ...