Chap Thời thế loạn lạc.
Yên Tử hốt hoảng chạy đi tìm kiếm hai cái người bốc hơi khỏi trái đất kia, rồi mếu máo đi vào phòng sư phụ Minh Tự, cô than vãn:
- Ba ơi! Họ đâu rồi!
- Xuống núi rồi!( Minh Tự nhàn nhã uống trà).
- Cho con xuống núi nhé! (cô nàng nũng nịu)
- Bây giờ con mới tuổi, đợi đến khi đi!
- Hu hu...
Yên Tử đấm đá liên tục vào bịch cát, cô mắng:
- Hai người hãy chờ đấy! Bảo kia ngươi đừng hòng thoát khỏi ta!
năm sau...
Mọi người chạy vội vàng trốn vào nhà hết, như thể họ đang chạy trốn ma quỷ, mà chính xác thì là bọn xã hội đen tung hoành ngang qua đây. Một vài tên đàn em cướp bóc đủ thứ, đập phá đồ đạc, xô đổ xe máy....
Bước chân của tên dẫn đầu như kèm theo gió bão, đi đến đâu là người dân sợ hãi, chạy trốn đến đó. Một bác bán bánh bao còn chưa kịp thu dọn, thì tên đại ca đã lấy một cái bánh rồi ăn rất tự nhiên. mấy tên đàn em cũng đến lấy mỗi đứa một cái, bác bán hàng mếu máo:
- Bánh bao mà cũng cướp à trời!
- Bánh bao không phải là tiền à! Đồ ngu!
Tên đại ca giải thích lí do mà hắn lấy hết bánh để ăn vì bánh bao cũng là tiền, đấy là câu châm ngôn rất nhỏ của hắn, lúc thấy hàng táo ngọt bên cạnh, hắn vơ luôn quả táo cắn ăn.
- Táo cũng là tiền!
Bọn đàn em đi đến nhét táo vào túi to đựng sẵn, tên đại ca thấy cậu nhóc tiểu học đang cầm cái kẹo chạy trốn cùng mẹ thì bị hắn chặn đường lại giật luôn cái kẹo bóc ra ăn, bọn đàn em hô to:
- Kẹo cũng là tiền! Tất cả cái gì có thể ăn, có thể mặc, có thể mua, có thể bán, có thể dùng, có thể đi vệ sinh thì sẽ được chúng tôi lấy hết. ô là la là lá..!!!
Đây chính là châm ngôn của bọn chúng, bảo sao dân không chạy trốn, cảnh sát cũng hú vía trốn luôn, đại khái là bây giờ thời đại của xã hội đen lên ngôi.
Rồi bọn chúng phải dừng lại, tên to béo đàn em đang trấn cái túi sánh của cô gái cũng dừng tay, vì đại ca không bước tiếp. Tên đại ca tháo kính râm ra, nhìn vào cái đội hình trước mắt hắn.
- Biệt đội Nhiệm Màu đã có mặt! Yêu cầu dừng lại.
Một anh chàng hô to, khá oai hùng, tóc buộc chỏm đuôi cá, tai đeo khuyên, ánh mắt sắc bén. Bên cạnh tay trái là anh chàng cao to nhưng khuôn mặt chẳng nghiêm chỉnh gì, rất cà chớn biệt danh là Yellow, cô nàng bên tay trái của Yellow là một tomboy chính hiệu, chiều cao mét gần như cao trung trung với hai tên con trai còn lại biệt danh Red, còn cô nàng trông có phần lạnh lùng đứng cạnh tay phải của anh chàng oai hùng kia chẳng ai khác là Hạo Nhiên. Bảo tất nhiên chính là tên đã ra oai trước mặt bọn chúng, tên đại ca cười khẩy, lâu nay hắn nghe nói bọn cũng hội bị đánh bại bởi một nhóm người, ra là những tên nhóc tầm thường này sao.
- Chúng bay muốn gì!
- Ngăn bọn bay cướp bóc! (Bảo nói)
- Ha ha! Đánh chúng đi!!
Bọn đàn em mặt mũi bặm trợn vứt luôn mấy bì chúng mới cướp được xông lên cầm dao....