Bảy tháng sau….
Nhờ sự chăm sóc tận tình của cả hậu cung..
bây giờ, Hạ phi đang trong quá trình sinh em bé trong Lam Phúc cung.
Vì đây là sự chào đón sinh mới sau tám năm, nên được chuẩn bị rất kĩ.
Thái hậu đã lấy bát tự từng người cung nữ thái giám, kể cả các phi tử để xem kĩ.
Chính vì lí do đó, nên Lí Quân Khuê bây giờ đang rất nóng ruột ở Ngự hoa viên chờ.
Bát tự của Lí Quân Khuê vì bị xung khắc Hạ phi với giờ hoàng đạo vào buổi sáng nên cô không được ở gần Lam Phúc cung.
Nãy giờ cô đi qua đi lại, đến Vân Lạc cũng chóng hết cả mặt.
Ở Ngự hoa viên với Lí Quân Khuê bây giờ cũng chỉ có Vân Lạc thôi, còn A Tam, A Tứ được điều đi Hoa Hương Phường đem đồ, còn Tiểu Phong thì ở lại Ngọc Tâm cung trông chừng.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu cứu….
=============
- Oa, là một tiểu công chúa….
Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu công chúa trắng trẻo, dễ thương…
….
Hạ phi thành công vượt cạn, hạ sinh được một công chúa đầu tiên của Lăng Thiên Quốc.
Mọi người ai nấy cũng vui mừng.
Thái hậu thì mừng rỡ muốn chết.
Lăng Nhất Thiên bỗng nhớ ra Lí Quân Khuê còn đang nóng ruột chờ ở Ngọc Tâm cung (vì lúc đầu Lí Quân Khuê nói chờ ở Ngọc Tâm cung, sau mới chạy ra Ngự hoa viên nên Lăng Nhất Thiên mới nghĩ như vậy) nhưng hắn không nỡ rời Lam Phúc cung nên gọi người chạy đi thông báo cho Lí Quân Khuê.
- Hoàng a mã, để nhi thần đi cho… Nhi thần cũng đang có vài chuyện muốn nói với Thục mẫu phi…
- Được rồi, con đi nhanh đi để mẫu phi của con chờ…
- Dạ..
Nói rồi, sau khi chào thái hậu, mẫu thân (Trúc tần) và các phi tử khác thì Lăng Nhất Ngôn chạy như bay đi Ngọc Tâm cung..
- Thục mẫu phi, người có ở đây không?
Tiểu Phong nghe tiếng của Lăng Nhất Ngôn thì lên tiếng..
- Đại hoàng tử, Thục phi chờ không được nên chạy đi Ngự hoa viên rồi..
Người đi đến Ngự hoa viên kiếm thử…
- Vậy sao? Được rồi, để ta đi…
Sở dĩ hắn gấp gáp như vậy ngoài thông báo cho Thục phi việc hạ sinh của Hạ phi còn có chuyện…
Vài ngày trước, hắn tình cờ thấy Tuyên thường tại, Hạ thường tại chạy về phía lãnh cung.
Tò mò nên hắn đi theo xem thử thì phát hiện ra, hai người bọn họ lén lút nói chuyện gì đó với Nhan Huệ Nghi… Sợ các người đó có âm mưu gì thì tranh thủ hôm nay thông báo luôn cho Thục mẫu phi để dễ bề đề phòng.
Còn vì sao, Lăng Nhất Ngôn không thông báo liền lúc đó vì Lăng Thiên Thành có qui định hẳn hoi cho các hoàng tử, muốn xin phép đi cung nào, phi tử nào phải viết giấy xin phép lên hoàng thượng và được sự cho phép của hoàng thượng mới được đi nên Lăng Nhất Ngôn mới để bữa nay mới đi.
Đang đi nửa chừng thì bất ngờ thấy cung nữ thân cận của Hạ thường tại và Tuyên thường tại chặn đường hắn.
So với sức lực của hai cô nương với một đứa trẻ tám tuổi thì Lăng Nhất Ngôn dễ dàng bị hai cô cung nữ đó khống chế.
- Tại sao các ngươi lại bắt ta… Các ngươi có biết ta là ai không hả? Thả ta ra.
Đừng để ta nói lại với Thục mẫu phi ta là các ngươi không yên đâu.
Hạ thường tại từ phía sau lên tiếng:
- Chắc ta sợ đó.
Thục mẫu phi của ngươi thì có là gì cơ chứ.
- Có là gì thì cũng có địa vị cao hơn ngươi mấy phần.
Cả đời này ngươi đừng hòng leo lên được.
Ngay cả cung nữ của Thục mẫu phi cũng sang trọng hơn ngươi.
Hạ thường tại nghe Lăng Nhất Ngôn nói xong thì không kìm được tức giận nhưng vẫn không quên chuyện chính.
Mấy hôm trước, lúc cô, Tuyên thường tại và Nhan Huệ Nghi đang bàn tính kế hoạch thì vô tình phát hiện ra Lăng Nhất Ngôn đang rình tụi cô nên Nhan Huệ Nghi mới đề nghị hai tụi cô tìm cách trừ khử Lăng Nhất Ngôn đi.
Nói rồi, cô hấc đầu, cung nữ thân cận của cô và Tuyên thường tại hiểu ý, liền chạy đến, xô Lăng Nhất Ngôn xuống dưới hồ.
Cái hồ ở Ngự hoa viên thì cũng không tính là quá sâu, nhưng cũng không quá nông, huống hồ, bây giờ cũng không có ai, mọi người bây giờ đang tập trung ở Lam Phúc cung nên sẽ chẳng có ai cứu được Lăng Nhất Ngôn đâu.
Hạ thường tại đã tính hết rồi…
Nhưng người tính không bằng trời tính…
Chờ khi Hạ thượng tại đi thì tiếng kêu cứu của Lăng Nhất Ngôn cũng vừa lọt vào tai của Lí Quân Khuê…
Lúc đầu, cô cũng không nghe rõ lắm..
Nhưng lúc sau thì xác nhận là mình không nghe nhầm mới chạy đi tìm xem, âm thanh phát ra ở đâu thì thấy Lăng Nhất Ngôn đang chới với ở dưới hồ… Dường như quên mất vài thứ, nhưng chưa kịp nhớ ra điều gì thì Lý Quân Khuê đã không ngần ngại nhảy xuống hồ để cứu Lăng Nhất Ngôn..
Còn Vân Lạc cũng tranh thủ lúc Lí Quân Khuê nhảy xuống hồ cứu Lăng Nhất Ngôn thì không cần Lí Quân Khuê phân phó, tự động chạy đi Lam Phúc cung tìm hoàng thượng để ứng cứu..
Tốc độ chạy của Vân Lạc bây giờ tựa hồ còn nhanh hơn cả ngựa phi nước đại, bởi vì mỗi giây mỗi phút bây giờ chính là mạng sống của đại hoàng tử Lăng Thiên Quốc, cô không thể để ngày vui của Hạ phi bây giờ trở thành ngày buồn của Trúc tần và cả Lăng Thiên Quốc này được.....