Lúc Lăng Nhất Thiên nghe tin Lăng Nhất Ngôn bị té hồ, đang được Lí Quân Khuê cứu thì trời đất như sụp đổ.
Bỏ mặc Hạ phi mới sinh, chạy đi Ngự hoa viên.
Mặc dù lo lắng cho Lăng Nhất Ngôn nhưng Lăng Nhất Thiên tin tưởng hoàn toàn vào Lí Quân Khuê, tin chắc cô sẽ cứu được Lăng Nhất Ngôn.
Trúc tần là mẫu thân ruột của Lăng Nhất Ngôn, tinh thần lo lắng, chạy vội theo phía sau….
Hận không thể có thêm tám cái chân để có thể chạy hơn nữa… Cô muốn đến coi tình hình con trai cô ngay lúc này.
Thái hậu vừa nghe tin thì kích thích tinh thần xỉu ngay tại chỗ, được các cung nữ đỡ vào nghỉ ngơi.
Các phi tử khác thì tinh thần căng thẳng vô cùng.
Cũng từ từ chào mẫu tử Hạ phi chạy theo.
==========
Đến nơi, cứ ngỡ, sẽ thấy Lăng Nhất Ngôn đã được cứu nhưng.không..
chỉ thấy xác Lăng Nhất Ngôn được đẩy lên miếng gỗ trôi lềnh bềnh trên mặt hồ…
Tuy Lăng Nhất Ngôn đã ngất nhưng chắc cũng an toàn rồi còn Lí Quân Khuê thì chẳng thấy đâu..
chỉ thấy một đám bọt khí sủi bọt ở giữa hồ.
Ngay lập tức, điều mà Lí Quân Khuê quên mất đã được Vân Lạc nhớ ra, nhưng cũng đã muộn rồi… Đó là Lí Quân Khuê KHÔNG HỀ BIẾT BƠI!!!!
Lăng Nhất Thiên, và đám phi tử hậu cung vừa nghe, dâng lên một nỗi hoảng loạn vô cùng.
Trong khi đó, đám cung nữ thái giám thì ngay lập tức đã chạy đến ngay bên tấm gỗ, đỡ Lăng Nhất Ngôn lên để cho thái y kiểm tra.
Còn Lăng Nhất Thiên đã vội nhảy xuống cứu Lí Quân Khuê lên.
Tim hắn như ngừng đập, không quan tâm mọi thứ, chỉ vừa thấy Lăng Nhất Ngôn an toàn thì thở phào được một chút nhưng chẳng thấy Lí Quân Khuê đâu.
Vừa nhìn thấy đám bọt khí thì không ngần ngại lao ngay xuống nước, trong đầu cũng không quên thầm mắng cô gái nhỏ Lí Quân Khuê vài câu, cũng trong lòng cầu mong… “Trời ơi, tên nha đầu này..
Bình thường bình tĩnh lắm mà, đúng là to gan..
Sao nay cả chuyện mình không biết bơi cũng dám bỏ qua….
Cầu mong cho nàng không bị làm sao..”
Chỉ một chút, Lăng Nhất Thiên đã thành công mang Lí Quân Khuê lên bờ Bên cạnh không quên hối thúc các thái y..
Các thái y vô cùng áp lực..
Trong lòng cũng hi vọng vị Thục phi này không có chuyện gì xảy ra… Nhưng cũng đành buồn bã thông báo:
- Bẩm hoàng thượng, mạch tượng bây giờ của Thục phi vô cùng yếu… Bây giờ chỉ chờ xem nghị lực sống của Thục phi thôi…
Trời đất như sụp đổ.
Vân Lạc, Trúc tần vừa nghe tin thì khóc nấc lên.
Các phi tử khác thì vô cùng bất ngờ, không một ai dám cho người truyền đi đến chỗ Thái hậu, vì chỉ sợ bà có lại bị kích động một lần nữa….
Lăng Nhất Thiên thì không cần nói cũng biết.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy trái tim như xé ra thành nghìn mảnh, ngày mà hắn cảm thấy lo sợ nhất từ trước đến giờ, ngay cả lúc hắn bị trúng tên, bị đâm trúng trên sa trường cũng không đau đớn bằng.
Thất thần một lúc.
Hắn từ từ ôm Thục phi vào lòng, đi về Ngọc Tâm cung.
Từ đây, hằng ngày, hắn chuyển hẳn đến sống ở Ngọc Tâm cung.
Tấu chương hắn mang cả vào tẩm cung của Thục phi để tiện bề chăm sóc cho cô.
Trừ việc lau rửa hằng ngày do Vân Lạc làm thì hắn tự tay bón thuốc cho cô, kể chuyện cho cô nghe, tự tay chăm sóc vườn hoa, rau củ của cô… như thế cũng đã hơn một tuần rồi..
Càng ngày, hắn càng bất lực.
Hôm nay, là buổi tối của ngày thứ mười một khi Lí Quân Khuê rơi vào trạng thái hôn mê.
Lăng Nhất Thiên vẫn như mọi ngày, trước lúc đi ngủ đều kể chuyện cho cô nghe…
- Nàng có biết không, nàng ngủ như vậy cũng đã mười một ngày rồi đó.
Nàng đừng ngủ nữa có được không? Dậy đi.
Ta không đùa đâu.
- Nàng xem này..
Hôm nay, ta vừa mới đọc được một tấu chương nói về tình hình của những vùng miền ở phía Bắc.
Tình hình dân chúng cũng ổn lắm…
- Nàng xem rau, củ cũng gần chín rồi, ngày nào ta cũng tưới nước đó.
Mau dậy đi, ta thèm ăn lẩu rồi…
….
Nói được một lúc, chẳng biết khi hắn cũng rơi những giọt nước mắt rồi…
- Ngân Thục, có thể nàng không tin đâu….
Nhưng ta hối hận rồi.
Thật ra, ta đã từng gặp nàng từ mười lăm năm trước rồi.
Nàng có nhớ lúc Bắc Bình Vương phi còn là thiếu nữ trốn nhà đi chơi không? Lúc đó, khi mà nàng tiễn tỷ ấy về Lăng Thiên Quốc thì người thanh niên mà cưỡi ngựa chặn đường tỷ ấy chính là ta đó.
- Ta lúc ấy được phụ thân của tỷ ấy nhờ đi kiếm tỷ ấy về, lúc đó ta đang đau đầu vì không biết kiếm ở đâu thì nàng đã dẫn về.
Ta đã ghen tỵ với nàng.
Vì sao nàng lại có thể thu phục một con người cứng đầu như tỷ tỷ ấy, lúc tỷ ấy kể về nàng còn bằng con mắt ngưỡng mộ, sáng lấp lánh nữa chứ.
Ta thừa nhận ta khi nghe tỷ ấy kể về nàng như vậy đã ghét nàng vô cùng.
- Vì vậy khi mười năm trước, ta mới cố tình đối xử với nàng như vậy.
Lúc đó, ta đã từng nghĩ cổ hủ rằng phụ nữ chỉ nên biết cắm hoa, thêu thùa… không nên biết quá nhiều…
…...