- Ta lúc đó thật ngốc đúng không? Lúc đó ta đúng thật mù mà.
Tại sao lại có thể vô điều kiện tin Nhan Tuyết Nhi như vậy..
Cũng may là nàng cũng đã mở cửa cung lại… Ta thật tình lúc đó đã nghĩ thông suốt rồi, muốn kết bằng hữu với nàng nhưng cũng không biết từ khi nào thì cuộc sống ta đã trở nên có ý nghĩa hơn..
- Ta nhận ra, ta đã yêu nàng rất nhiều… Ta không nói điêu đâu..
Là ta nói thật..
Cả Lăng Thiên Thành này còn ai mà không biết tình cảm của ta dành cho nàng đâu, chỉ có nha đầu nàng là mãi chẳng chịu hiểu.
Ở bên nàng, ta mới được trở về thành chính Lăng Nhất Thiên nguyên bản nhất.
Được thoải mái xem như một người bình thường mà đối xử, không cần quan tâm đến qui tắc qui củ gì cả… Sống cuộc sống như những người bình thường, vô âu vô lo..
- Nãy giờ, ta nói chuyện cũng nhiều rồi..
Nàng mau thức dậy đi, thức dậy nói với ta một câu thôi… Mau thức dậy cãi lộn với ta đi..
Năn nỉ…
Lăng Nhất Thiên cũng dần chìm vào giấc ngủ ở bên cạnh giường của Lí Quân Khuê.
Lúc này Lăng Nhất Thiên đã say ngủ nên không để ý..
Lí Quân Khuê đã có dấu hiệu dần tỉnh lại…
Vân Lạc, Tiểu Phong, Kỳ Phong đứng ở ngoài vô tình nghe được thì cũng bất ngờ nãy giờ, còn Vân Lạc thì không nhịn được khóc sướt mướt..
Tiểu Phong đứng kế bên cũng âm thầm đưa tay lên dỗ dành Vân Lạc.
Bọn họ không ngờ tình cảm của Lăng Nhất Thiên dành cho Lí Quân Khuê lại sâu đậm như vậy.
Cũng đến ngày một người hoàng thượng cao cao tại thượng lại tự mình thổ lộ những điều này..
Bọn họ cũng thầm thương xót cho mối tình của hoàng thượng và Thục phi.
Tám năm trước, nàng theo đuổi chàng thì chàng lạnh lùng, vô ý, tám năm sau, đến lúc nàng đã hết tình cảm, chàng lại nhận ra tình cảm của mình, nhiệt thành theo đuổi nàng nhưng…… Thầm thở dài cũng chỉ biết cầu trời, mong ông trời đừng trêu ngươi, cho bọn họ có một cái kết có hậu.
Từ ngày Lí Quân Khuê hôn mê đến giờ, Ngọc Tâm cung vốn là nơi náo nhiệt lại trở thành một nơi âm u lạnh lẽo i hệt như thời gian năm năm Lí Quân Khuê tự đóng cửa cung, chỉ khác là bóng dáng vị tỷ tỷ yêu dấu của bọn họ cũng không thầm lặng u uất nữa mà trực tiếp trở thành một thi thể bất động nằm trên giường.
Sáng hôm sau, Lăng Nhất Thiên đã bãi triều..
đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng Ngọc Tâm cung..
thì nghe Vân Lạc chạy lại báo tin…
- Hoàng thượng… hoàng thượng… tỷ tỷ..
tỷ..
tỷ…
- Ngươi có gì từ từ nói ….
Tỷ tỷ của ngươi bị làm sao?
- Hoàng thượng, ngươi mau đến xem tỷ tỷ… Tỷ tỷ tỉnh lại rồi.
- Thật sao?
- D - D…ạ…
Chưa kịp nghe Vân Lạc trả lời hết, Lăng Nhất Thiên gần như đã bay đến bên Lí Quân Khuê.
Cô vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vô cùng nhức mỏi, cổ họng thì khô khốc, còn chưa kịp nhờ Vân Lạc đem cho ly nước thì khi Vân Lạc nhìn thấy cô tỉnh lại, đã lắc lắc muốn rụng tay cô rồi nhảy cẫng lên chạy đi đâu mất rồi.
Lúc Lí Quân Khuê vừa mới khó khăn để thả một chân xuống đất thì Lăng Nhất Thiên chạy đến…
- Ấy..
Đừng..
để đó… Nàng cần gì… Cứ để đó cho ta..
Ta làm giùm nàng…
Bình thường khi nghe Lăng Nhất Thiên nói như vậy, Lí Quân Khuê chạy đến bên Lăng Nhất Thiên, tay đưa lên trán để kiểm tra nhiệt độ xem hắn có bị nóng sốt gì không rồi đó..
nhưng mà, đêm hôm qua, cô đã nghe hết những gì mà Lăng Nhất Thiên thổ lộ rồi…
Không nói không rằng, cứ như tâm tư liên thông, Lăng Nhât Thiên tự tay rót cho cô ly nước ấm.
Lúc này, cổ họng của cô mới ổn lại được, có thể nói chuyện rồi.
- Người… Người … sao trong phòng của ta lại nhiều đồ như vậy? Còn đống tấu chương này là sao? Còn người sao không ở Dưỡng tâm điện, sao lại ở đây…
Vân Lạc đứng kế bên cười hì hì.
Trước đó, thật lòng cô cũng không muốn Lý Quân Khuê đến bên Lăng Nhất Thiên đâu, nhưng khi nghe tâm sự của Lăng Nhất Thiên hôm qua thì cô cũng muốn tác hợp cho hai người này.
Vì vậy, trêu chọc Lý Quân Khuê:
- Tỷ tỷ, tỷ ngủ lâu như vậy nên không biết rồi… Hoàng thượng biến Ngọc Tâm cung thành Dưỡng Tâm Điện thứ hai rồi, mười hai qua chẳng có ng-ày nào là rời khỏi Ngọc Tâm cung cả.
ngay cả, các triều thần có vấn đề gì cần khẩn cầu cũng chạy đến Ngọc Tâm cung…
Lăng Nhất Thiên trừng mắt nhìn Vân Lạc.
Ngày trước, chính con nha đầu này là “mối nguy hại” cho công cuộc theo đuổi Thục phi, lúc nào cũng ở bên Lí Quân Khuê rỉ tai nàng ấy là lúc trước hắn như nào như nào… Thế mà, bây giờ lại mở lời nói giúp hắn..
Mặt trời mọc đằng Tây?
Lý Quân Khuê thấy biểu cảm của Lăng Nhất Thiên như vậy thì mở nụ cười bất đắc dĩ.-
- Hoàng thượng, ta cũng không sao rồi.
Phiền người mang hết đống này về Dưỡng Tâm điện, ta muốn yên tĩnh… Bây giờ ta muốn ăn sáng rồi, Vân Lạc, đi, ta với muội đi kiếm chút gì ăn nào…
Lí Quân Khuê khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày..
Nhưng lúc đi ngang qua Lăng Nhất Thiên, âm thầm nói với hắn một câu:
- Tối nay, ta sẽ đến Dưỡng Tâm điện một chuyến, có vài việc cần nói rõ một chút…
Lí Quân Khuê đã quyết định rồi, có những chuyện cần giải quyết sớm một chút sẽ hay hơn…...