"Cũng đúng, công việc vừa mệt vừa không kiếm tiền như thế, những người trẻ tuổi mơ mộng cao xa đó sao mà nhìn trúng?" Giọng điệu nữ y tá chứa chút châm biếm.
Phong Tĩnh nghe đến đó thì đáy lòng dâng lên cảm xúc không hiểu ra sao.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía mấy y tá kia.
"Bác sĩ Phong, bọn tôi chỉ tuỳ tiện tán phét thôi, chị tuyệt đối đừng để trong lòng." Mấy y tá thấy cô ngừng lại thì vội vàng giải thích, còn nháy mắt với cô mấy cái như lấy lòng.
"Không có việc gì, là tôi quấy rầy, các cô nói chuyện tiếp đi."
Phong Tĩnh cười cực kỳ nhạt rồi quay người đi.
Trước khi đi cô vô ý thức nhìn về phía sảnh khám gấp.
Mặc dù thời gian quen biết không dài nhưng sau những lần tiếp xúc trong quãng thời gian này cô biết Đường Gia Niên nhiệt tình yêu thương y học, trước sau tràn đầy nhiệt tình. Người nhiệt tình yêu thích y học như vậy thật sự sẽ chủ động nói từ bỏ ư?
Không biết sao, cô lại nghĩ đến Tần Tranh...
Bởi vì biến cố gia đình, bị ép từ bỏ lý tưởng của mình.
Ra bệnh viện, Phong Tĩnh đi thẳng ra ngoài dừng ở nơi dừng xe buổi sáng tìm được xe của Tần Tranh.
Cô đi qua mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.
Trong lòng có chuyện, lúc thắt dây an toàn cô có hơi không tập trung.
Thấy cô vẫn luôn không thắt được dây an toàn, Tần Tranh nhìn sang: "Đang nghĩ gì thế?"
Phong Tĩnh không tập trung nói: "Đang nhớ tới cậu thực tập sinh ở bệnh viện em."
"Thực tập sinh?" Tần Tranh sững lại, ánh mắt hơi tối, giọng điệu vi diệu: "Cái cậu nhóc nói chuyện với em ở trong bệnh viện lần trước?"
Phong Tĩnh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía anh, có hơi bất ngờ: "Hử? Anh biết cậu ấy à?"
Tần Tranh thu hồi ánh mắt: "Cậu ta có ý đồ không an phận với em, là người bình thường đều có thể nhìn ra."
Phong Tĩnh giật mình: "Cái gì gọi là ý đồ không an phận? Đây không phải là giao lưu bình thường trong công việc à?" Cô tập trung nghe, lại cười híp mắt hỏi: "Đội trưởng Tần, hay là nói anh ghen rồi?"
Anh cười khẩy một tiếng: "Sao anh phải ghen."
Phong Tĩnh nháy mắt mấy cái, khoé miệng đầy ý cười: "Ghen thì cứ nói thẳng đi, em cũng sẽ không chê cười anh."
"Ừ, là anh ghen đấy."
Tần Tranh khởi động xe, giọng điệu nghiêm túc: "Cho nên, có thể cộng cho anh thêm mấy điểm?"
Phong Tĩnh liếc anh một cái, làm như không nghĩ tới anh có thể tận dụng mọi cơ hội như vậy.
Cô nhịn cười nói: "Thế thì bồi thường cho anh một điểm đi."
Tần Tranh nhìn liếc sang cô: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Phong Tĩnh lắc đầu nói dối: "Hôm nay vội quá, chưa kịp ăn cơm, anh dẫn em đi ăn đi."
Tần Tranh hỏi: "Muốn đi đâu?"
Phong Tĩnh nói: "Em muốn đến nhà anh."
Tần Tranh sững lại: "Em..."
"Anh nghĩ đi đâu thế?" Phong Tĩnh nhìn anh đầy nghi ngờ, dường như rất khó hiểu: "Em muốn ăn mì do anh nấu."
"..."
Vẻ mặt Tần Tranh có nửa giây không biết tả thế nào, bỗng nhiên bật cười: "Được."
Nhìn dáng vẻ giãy giụa do dự xoắn xuýt của anh, Phong Tĩnh quay đầu, mặt quay về cửa sổ bên phía mình, miệng không tự giác nhếch lên.
Đây là lần thứ hai Phong Tĩnh đến thăm nhà Tần Tranh.
Tần Tranh nói: "Em ngồi chờ một lát, nếu như cảm thấy chán thì có thể xem TV."
Phong Tĩnh hỏi: "Cần giúp một tay không?"
"Không cần, em ngồi là được."
Thu xếp Phong Tĩnh ổn thoả xong, anh quay người vào phòng bếp.
Phong Tĩnh ngồi trong phòng khách, cũng không xem TV, chỉ tò mò nhìn đông nhìn tây.
Lần trước qua lại vội vàng, cũng không nhìn rõ hoàn cảnh trong nhà anh. Hôm nay có đủ thời gian, có thể tỉ mỉ nhìn bài trí trong nhà.
Nhà Tần Tranh không lớn, là một căn chung cư nhỏ gồm một phòng ngủ, một phòng ăn và một phòng khách.
Trang trí cũng rất đơn giản, nhưng xử lý gọn gàng ngăn nắp, rất phù hợp với phong cách của anh.
Tần Tranh nhanh chóng bưng hai tô mì ra từ phòng bếp, gọi Phong Tĩnh đến phòng ăn.
Phong Tĩnh ngồi xuống bàn, vui vẻ nói: "Thế em không khách sáo nhé."
Tô mì trước mặt bốc lên hơi nóng, mùi hương bốn phía, bên trên bày một quả trứng chần vàng óng, rải chút hành thái, khiến cho người thèm ăn.
Phong Tĩnh chưa ăn cơm tối đã sớm đói bụng. Cô cầm đũa lên, ăn một miếng, hai mắt lập tức toả sáng.
Là hương vị lần trước.
Cô giương mắt nhìn về phía người đối diện, nghi ngờ hỏi: "Sao mùi vị mì em nấu lại khác mì anh nấu nhiều thế?"
Tần Tranh nhìn cô một cái, hơi nhướng mày: "Điều này không phải rất bình thường à?" Giọng điệu đương nhiên.
"..." Giống như lại biến về lại thành tên Tần Tranh vô sỉ kia.
Nể mặt tô mì này, Phong Tĩnh nhẫn nhịn xúc động muốn trừ điểm, lại hỏi anh: "Lúc anh ở nhà cũng tự mình nấu cơm à?"
"Nếu không thì sao?" Không biết nghĩ đến cái gì, anh liếc cô một cái: "Lúc nào cũng ra ngoài ăn, không khoẻ mạnh."
"Ồ." Phong Tĩnh nghi ngờ anh đang nói đểu mình nhưng không có bằng chứng. Cô cúi đầu ăn mì làm bộ nghe không hiểu.
Khóe miệng Tần Tranh nhẹ nhàng nhếch lên.
Ai cũng không nói gì, rất yên tĩnh. Ánh đèn trong phòng ăn là màu vàng ấm, khiến bầu không khí có vẻ rất ấm áp, nhưng lại vi diệu khó tả.
Phong Tĩnh im lặng ăn mì, ánh mắt lại không tử chủ được nhìn sang Tần Tranh.
Ánh đèn chiếu xuống, giống như tăng thêm một lớp filter trước mặt cô. Dung mạo sắc bén của Tần Tranh phai nhạt vài phần, ngũ quan sắc bén giống như cũng dịu dàng hơn không ít.
Không biết nghĩ đến cái gì, động tác của cô hơi hơi ngừng lại, chậm rãi mở lời.
"Chuyện đã xảy ra với anh trong quá khứ, em biết rồi." Cô lại bổ sung: "Là vào lần họp lớp lần trước, em nghe người trong lớp nói."
"Thế à?" Tần Tranh nhìn có vẻ không chút nào để ý, nhẹ nhếch môi lười biếng nói: "Mấy người trong lớp em đúng là bà tám."
"Phải không."
Phong Tĩnh nhìn ra anh không muốn tiếp tục đề tài này, bèn hỏi: "Giờ làm việc của anh sắp xếp thế nào?"
Tần Tranh nói: "Tình huống bình thường là chín giờ tới năm giờ về, nhưng lúc có nhiệm vụ thì không có giờ làm việc cố định."
"Thế à, nghe cũng chả khác bọn em mấy." Phong Tĩnh ngẫm nghĩ.
"Hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì." Phong Tĩnh cười với anh một tiếng: "Hôm nay tâm trạng em tốt, cộng cho anh điểm nhé."
Tần Tranh đã ăn xong, đặt đũa xuống, giọng điệu nghiêm trang nói: "Bây giờ là điểm."
Phong Tĩnh hơi ngạc nhiên.
Cộng điểm trừ điểm chẳng qua chỉ là cô thuận miệng nói, không nghĩ tới thế mà anh lại nhớ rõ.
Ăn mì xong Tần Tranh cầm chén đũa đi thu dọn.
Ra phòng bếp, anh đi về phía Phong Tĩnh: "Anh đưa em về?"
Phong Tĩnh vừa định nói chuyện bỗng nhiên liếc thấy dưới đống báo chí chất đống trên bàn đè một quyển vở cô nhìn rất quen.
"Đây là..."
Cô giơ tay lấy nhưng Tần Tranh cầm quyển nhật ký lên trước một bước: "Em nói cái này?"
Phong Tĩnh phản ứng lại, lập tức sốt sắng nói: "Sao quyển nhật ký này lại ở chỗ anh?"
"Quyển nhật ký này không phải em không cần nữa à? Lần trước em bảo Mạch Dĩnh Thi trả lại một đống đồ cho anh, quyển nhật ký này ở bên trong."
Tần Tranh hơi cong môi, trong mắt nổi lên vẻ trêu tức: "Đây là quyển sổ ghi thù của em à? Anh thấy em viết rất nhiều lời nói xấu có liên quan tới anh trong đó."
"Anh còn... đọc rồi? Trả lại đây!" Tâm sự thời con gái bị lộ ra ánh sáng, Phong Tĩnh xấu hổ, giơ tay cướp lại: "Còn nữa, đó là nói xấu à? Đó đều là lời nói thật."
Tần Tranh tránh tay cô, nhìn vành tai ửng hồng của cô nhếch miệng cười: "Em đã đưa cho anh thì chính là của anh, đồ đã tặng người khác làm gì có đạo lý đòi lại chứ?"
Phong Tĩnh thở gấp: "Em có nói là tặng anh à? Chỉ là không cẩn thận để vào trong thùng, mau trả lại cho em."
"Không muốn, trừ phi em cộng điểm cho anh." Trong giọng của anh chứa đầy ý cười.
Phong Tĩnh trừng anh: "Nghĩ hay lắm, anh thế này em không trừ điểm đã anh cũng không tệ rồi. Mau trả nhật ký lại đây!"
Hai người cười đùa trong phòng khách. Phong Tĩnh vồ hụt một cái, dưới chân bỗng nhiên đạp phải gì đó, lảo đảo một cái ngã sang bên cạnh.
"A...!" Cô khẽ hô lên một tiếng.
"Cẩn thận!" Tần Tranh giật mình, vội vàng giơ tay kéo cô, lại bị cô kéo ngược lại, hai người trực tiếp ngã xuống ghế sô pha.
Phong Tĩnh cảm giác bản thân rơi xuống ghế sô pha mềm mại, nhưng lại có thứ gì đè trên người mình. Cô mở to mắt, phát hiện nửa người Tần Tranh nhoài trên người mình.
Giây phút này thời gian như ngừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Không gian to như vậy bỗng trở lên yên tĩnh.
Phong Tĩnh nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của anh, cơ thể nháy mắt căng chặt, nhịp tim không tự giác tăng tốc.
Hầu kết Tần Tranh trượt lên xuống, màu mắt càng thêm tối tăm, chậm rãi tới gần cô.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không cần nói rõ. Bọn họ giống như hai viên nam châm hấp dẫn lẫn nhau.
Trong khoảnh khắc tâm ý tương thông này, anh hôn xuống.
Không biết sao chuyện lại phát triển đến nước này.
Hơi thở ấm áp phất qua, cả người Phong Tĩnh giống như bị điện giật một cái, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giờ khắc này chuyện gì cũng không nhớ nổi. Cô dựa vào bản năng cơ thể ôm lấy cần cổ anh, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh.