Không biết quyển nhật ký trên tay Tần Tranh đã rơi xuống đất từ khi nào.
Nụ hôn này triền miên lâm li.
Một tay Tần Tranh đỡ sau gáy Phong Tĩnh, một cái tay khác luồn vào mái tóc dài của cô, nắm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, ôm cô càng chặt.
Hơi thở hai bên quấn quanh, hô hấp dây dưa cùng nhau.
Chóp mũi của anh chạm vào cô, cô có thể nghe thấy mùi hương nam tính dễ ngửi trên người anh.
Mặt bọn họ gần trong gang tấc, thậm chí có thể thấy rõ ràng từng sợi lông mi của đối phương.
Hình như nhiệt độ trong phòng khách cũng bắt đầu tăng lên.
Cảm giác lạ thường lan tràn vào tận đáy lòng, Phong Tĩnh cảm thấy nhịp tim của mình cũng ngày càng nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng lại không chịu dừng lại. Cơ thể cô trở nên cực kỳ yếu đuối, chỉ có thể vịn chặt lấy bờ vai anh. Cách quần áo, cô cảm giác người mình như bị lửa đốt, nóng vô cùng.
Một loại cảm giác khao khát không tên thôi thúc cô, khiến cô không kìm lòng được ôm chặt lấy Tần Tranh.
Nụ hôn của Tần Tranh càng thêm cuồng nhiệt, mạnh mẽ, giống như muốn bày tỏ tất cả những nỗi nhớ nhung bao năm qua với cô.
Phong Tĩnh mơ mơ màng màng, giống như sắp mất khống chế. Cô chỉ có thể dựa vào anh, như vậy mới có thể khiến cho bản thân duy trì tỉnh táo.
Cô biết rõ là không nên như vậy, nhưng lại không nỡ từ bỏ hết thảy những điều này.
Tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người điều biết rõ.
Cúc áo trên cùng áo sơmi không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, cổ áo trượt xuống đến bả vai, cảnh sắc tươi đẹp.
Trái tim Phong Tĩnh đang đập một cách điên cuồng.
Đùng đùng...
Một tiếng sấm nổ vang ngoài cửa sổ.
Phong Tĩnh nháy mắt giật mình tỉnh lại. Cô nhận ra điều gì đó, như vừa tỉnh mộng, vội vàng đẩy Tần Tranh ra.
Tần Tranh buông cô ra, nhìn cô không nói một lời, đáy mắt loé ánh sáng khác lạ.
Phong Tĩnh lại đẩy anh, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu: "Mau ngồi dậy."
Tần Tranh chậm rãi nâng người, ngồi thẳng.
Phong Tĩnh ngồi dậy, tai đỏ như sắp nhỏ máu. Cô kéo quần áo lên như không có việc gì, vội vàng cài cúc áo, lại giấu đầu hở đuôi nhìn xuống mặt đất.
Một ánh mắt này, cô nhìn thấy sổ nhật ký rơi trên mặt dất, vô ý thức đưa tay nhặt.
Tần Tranh lại giành trước một bước nhặt quyển nhật ký lên.
"Anh..." Phong Tĩnh sửng sốt, lại nhìn qua anh rồi tiếp tục chủ đề trước đó: "Mau trả nhật ký cho em."
Tần Tranh khép quyển nhật ký lại, giương mắt nhìn cô, không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu: "Trả lại em thì cũng được, cộng điểm cho anh."
"Anh..."
"Không cộng điểm thì khỏi cần bàn nữa." Tần Tranh dựa người vào ghế sô pha, nhấc mắt, giọng nói lười nhác.
Phong Tĩnh đành phải đồng ý: "Được, cộng cho anh điểm, vậy là được rồi chứ?"
" điểm? điểm đã muốn thu mua anh?" Tần Tranh nhướng mày, anh bật cười, thong thả ung dung, lại kèm theo chút lười biếng.
Phong Tĩnh hết cách: " diểm, giới hạn cao nhất rồi, không muốn thì dẹp đi!"
"Được." Tần Tranh thấy chuyển biến tốt thì thu, đưa quyển nhật ký qua, còn nói: "Thế bây giờ là điểm."
"..."
Phong Tĩnh cướp quyển nhật ký lại luôn, lật đến một trang mới rồi cầm cây bút bi đặt trên bàn trực tiếp viết lên đó: [Ngày X tháng X năm X, hôm nay đồ rắm thúi uy hiếp tôi.]
Tần Tranh thấy dòng chữ cô viết trên quyển nhật ký, im lặng cười một tiếng.
Anh đứng dậy, thong thả sửa sang lại quần áo rồi chậm rì rì lên tiếng: "Sắp mười hai giờ rồi, còn muốn về không?"
Phong Tĩnh khép quyển nhật ký lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ phòng khách không đóng, cho nên tiếng sấm vừa rồi mới rõ ràng đến thế. Ngay sau đó là chớp giật, cùng tiếng sét xé rách bầu trời. Đêm tối như bị chọc thủng một lỗ to, mưa to nghiêng nghiêng rơi xuống.
Nước mưa bay vào trong, sàn nhà nháy mắt bị ướt một miếng nhỏ.
Tần Tranh đi qua đóng cửa sổ.
Hạt mưa lại bám riết không tha, mạnh mẽ gõ lên lớp pha lê trên cửa, tiếng lộp bộp vang không dứt bên tai.
Trời mưa ngược lại đã cho Phong Tĩnh một lí do để ở lại.
Phong Tĩnh nói: "Bây giờ đang mưa to, muộn thế này quay về cũng không an toàn, đêm nay em không về nữa. Anh có thể cho em ở lại nhỉ?"
Động tác của Tần Tranh ngừng lại, anh nhìn sang cô, cặp mắt đen sâu thẳm như đầm lầy: "Không quay về? Thế ý của em là muốn tiếp tục chuyện vừa rồi với anh?"
"Anh nghĩ hay lắm." Phong Tĩnh không do dự chút nào, trong mắt là ý cười đắc ý: "Điểm anh còn chưa kiếm đủ đã muốn một bước lên trời?"
Tần Tranh: "..."
Phong Tĩnh nhìn sang nơi khác: "Muộn lắm rồi, em muốn tắm rửa."
Tần Tranh hít một hơi thật sâu, đè cảm xúc đang phun trào trong cặp mắt đen xuống rồi nói: "Chỗ của anh không có bộ quần áo em mặc được, nếu em không để ý thì mặc của anh trước."
"Được."
Tần Tranh đi vào phòng, cầm một bộ quần áo sạch ra, lại chuẩn bị khăn mặt và một bộ dụng cụ tắm rửa chưa bóc cho cô.
"Em tắm trước, đồ dùng là mới hết, có cần gì thì nói với anh."
"Ừm, không cần đâu, cảm ơn." Phong Tĩnh nở nụ cười với anh, cười híp mắt cầm đồ vào phòng tắm.
Sau lưng, Tần Tranh thở phào một hơi.
Nước nóng rửa trôi đi mỏi mệt khắp người, cũng quét sạch cơn ủ rũ.
Tắm rửa xong, Phong Tĩnh mặc quần áo của anh vào rồi đi ra từ phòng tắm mịt mờ hơi nước.
"Em xong rồi, tới anh đó." Thấy Tần Tranh không trả lời, Phong Tĩnh đón ánh mắt anh, không khỏi thấy lạ: "Sao vậy?"
Ánh mắt của Tần Tranh dừng trên người cô.
Áo sơ mi của anh mặc trên người cô nhìn có vẻ lỏng lẻo, dài đến tận đầu gối, cổ áo kéo xuống tận xương quai xanh, tóc rối tung trên bờ vai, có vài phần vẻ đẹp cấm dục.
Cô cũng không cố ý che giấu dấu vết trên cổ, không phải mùa xuân nhưng cảnh xuân lại tươi đẹp cực kỳ.
Tần Tranh lặng lẽ nhìn sang nơi khác rồi nói: "Đêm nay em ngủ trong phòng anh đi."
Phong Tĩnh đến gần anh, hỏi: "Thế còn anh?"
Tần Tranh quay lưng đi làm bộ tìm kiếm quần áo trong tủ: "Đương nhiên là anh cũng ngủ trong phòng."
"Ôi chao?" Nhận được đáp án ngoài dự đoán, Phong Tĩnh tiến lên, nghi ngờ hỏi: "Lần trước không phải anh chủ động ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách à?"
"Có bạn gái thì sao phải ngủ ghế sô pha?" Tần Tranh quay đầu nhìn cô một cái, giọng điệu đương nhiên: "Ghế sô pha vừa cứng vừa hẹp, anh không thích."
Phong Tĩnh: "..."
Ghế sô pha không cứng nha, chẳng qua đối với anh thì đúng là có hơi hẹp.
"Thế anh..."
Dường như Phong Tĩnh hiểu ra gì đó, cô cúi đầu xuống, tim đập nhanh nửa nhịp.
"Em ngủ trước đi không cần đợi anh, anh còn có việc phải xử lý." Tần Tranh cầm quần áo, đóng cửa tủ quần áo lại.
Phong Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu: "Hả?"
Tần Tranh không tiếp lời, cũng không nhìn cô mà bước nhanh vào phòng tắm.
Nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng mà động tác đóng cửa lại có hơi chật vật.
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước róc rách.
Dường như Phong Tĩnh chợt hiểu ra điều gì, khoé miệng nhếch lên một độ cong vui vẻ.
Tần Tranh từ trong phòng tắm ra, lại nhìn thấy Phong Tĩnh đang ngồi ở trên giường chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn sang anh: "Tắm xong rồi?"
Tần Tranh dừng bước: "Sao còn chưa ngủ?"
Phong Tĩnh quơ quơ chân, nhàn nhã nói: "Chờ anh chứ sao, ở đây hình như chỉ có một cái chăn thôi, ban đêm chia thế nào?"
Tần Tranh nhìn lên giường, không hề nói gì mà đi về phía cô, thình lình đè lên vai cô đẩy cô ngã xuống giường.
Phong Tĩnh nhất thời lâm vào trạng thái kinh ngạc, còn chưa lấy lại tinh thần thì một cái chăn mềm mại đã trùm lên mặt cô.
"Anh làm..." anh làm gì thế.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tần Tranh: "Đi ngủ."
Cô cầm một cái gối ngăn giữa hai người rồi cũng nằm xuống, tắt đèn ngủ.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Phong Tĩnh kéo chăn ra nhìn sang người bên cạnh, lại phát hiện anh đã nhắm mắt lại.
Màn cửa giữ lại một khe hở, ánh sáng yếu ớt chiếu từ bên ngoài vào, khiến Phong Tĩnh không đến mức hoàn toàn không thấy rõ tình huống trong phòng.
Chờ thích nghi với bóng tối, Phong Tĩnh nghiêng người nhìn sang Tần Tranh cách một cái gối ôm, gọi anh: "Này, Tần Tranh, anh ngủ chưa?"
Tần Tranh không thể không mở mắt ra, lại thấy cô đang nhìn mình, trong đêm tối hình như cặp mắt kia cực kỳ sáng ngời.
"Làm sao thế?" Anh khẽ hỏi.
Phong Tĩnh nói: "Em không ngủ được, anh nói chuyện với em một lúc đi."
"Em muốn nói chuyện gì?"
Phong Tĩnh cười hì hì nói: "Thì tâm sự linh tinh, ví dụ như nói mấy chuyện liên quan tới anh."
"Nói về anh? Anh có gì hay mà nói?"
Phong Tĩnh hỏi: "Sao anh lại làm cảnh sát gỡ bom?"
"Sau khi tốt nghiệp vừa lúc có vị trí công tác đúng chuyên ngành thì thi vào thôi." Tần Tranh thấp giọng: "Em thì sao?"
"Em á?" Không biết nghĩ đến chuyện gì, Phong Tĩnh gác cằm lên gối, cười nói: "Ban đầu báo ngoại khoa lâm sàng, nhưng điểm bị thiếu một ít nên bị điều sang khoa đông y. Nhưng sau này lại phát hiện đông y cũng rất không tồi."
"Là bị..." Giọng Tần Tranh hơi ngập ngừng: "Ảnh hưởng từ anh à?"
Phong Tĩnh lập tức nói: "Không phải lỗi của anh, là... số phận trêu người thôi."
Hai người im lặng.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Phong Tĩnh hỏi: "Nếu như không có em thì có phải anh định đời này cứ sống như vậy không?"
Tần Tranh hơi ngẩn ra, sau một lát mới hỏi: "Sao nhìn ra được thế?"
"Từ cách trang trí trong nhà anh là có thể nhìn ra, tất cả đồ dùng dụng cụ đều là phần dùng của một người, giống như chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có những người khác tồn tại."
"...Ừ." Hắn cười nhẹ, trong nụ cười có vài phần tự giễu.
Trong bóng tối, không nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc này.
Phong Tĩnh đột nhiên hỏi: "Có phải anh đã có mưu đồ làm loạn với em từ trước kia rồi không hả?"
Tần Tranh im lặng một lúc rồi bỗng bật cười, giọng điệu tản mạn lên tiếng nói: "Bây giờ mới phát hiện thì có phải là muộn quá rồi không?"
"..."
Phong Tĩnh bĩu môi: "Thật sự không nghĩ tới anh lại là người như vậy."
"Anh là kiểu người gì em không rõ à?" Giọng Tần Tranh hơi thấp, ngậm đầy ý cười.
Phong Tĩnh cố ý kéo dài giọng: "Ồ, tư tưởng của anh thật là xấu xa."
Không biết từ khi nào, cô đã ôm gối ôm chui vào trong lòng anh.
Tần Tranh phát hiện tình huống này, cả người cứng đờ: "... Nhưng hiện tại xem ra thì hình như là em muốn mưu đồ làm loạn với anh." Anh ngừng một lát, hạ giọng: "Bác sĩ Phong?"
"Đâu có." Phong Tĩnh nghiêm trang nói: "Điều hoà bật thấp quá, em hơi lạnh."
Tần Tranh muốn giơ tay đi lấy điều khiển từ xa: "Anh tăng cao lên một tý, em cứ nằm đấy."
Phong Tĩnh lập tức đè tay anh lại: "Không cần, như thế này là được rồi, anh ôm một cái là không lạnh."
Cô nhích gần vào ngực anh rồi lại nghiêng người sang, ôm lấy gối ôm.
Tần Tranh chẳng dám động đậy tý nào, nhưng Phong Tĩnh lại không yên phận ngọ nguậy trong lòng anh.
"Đừng nhúc nhích nữa." Tần Tranh cuối cùng cũng không nhịn được nữa ôm cô lấy cô từ đằng sau, giọng nói khàn đáng sợ: "Em còn lộn xộn nữa thì anh không bảo đảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu nhé."
Cô quay lưng về phía anh, ra vẻ không hiểu: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
"..."
Tần Tranh không nói.
Trong bóng tối, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập trầm mạnh và tiếng hít thở của anh.
Lưng Phong Tĩnh dán chặt vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm đằng sau, khoé miệng lại không tự giác cong lên.