Hành động bị hạn chế, Phong Tĩnh cũng trở nên yên phận.
Tay Tần Tranh đặt lên eo cô vẫn luôn dừng đó không động.
Phong Tĩnh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, cho dù nhắm mắt lại nhưng từ đầu tới cuối không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của lẫn nhau rõ mồn một.
Cô có thể cảm nhận được tiếng hít thở và tiếng tim đập của anh một cách rõ ràng, giống như là một chương nhạc tuyệt đẹp quanh quẩn bên tai cô.
Hơi thở của anh phun ra sau cổ cô, ngay từ đầu còn đỡ, đến sau này cô cảm thấy cổ bắt đầu ngứa, vô ý thức rụt cổ một cái.
Cử động này của cô khiến sự khó chịu mà Tần Tranh đã cố đè xuống lại lần nữa bị khơi dậy.
Anh siết chặt tay, dùng sức ôm cô vào lòng.
Phong Tĩnh giật mình, lúc phản ứng lại thì phía sau lưng đã kề sát trước ngực Tần Tranh, nhiệt độ cơ thể của anh dường như nóng kinh người.
Cô không dám động linh tinh: "Anh làm gì thế?"
"Em đang muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh hả?" Tần Tranh thở ra một hơi, kiềm nén lại.
Phong Tĩnh lên tiếng cãi lại: "Anh đang nói gì vậy? Chẳng qua vừa nãy em cảm thấy ngứa cổ thôi."
Anh lại không tin: "Phong Tĩnh, em đốt lửa trên người anh, em nói làm sao bây giờ?"
"Thế bây giờ em ghim cho anh mấy châm? Hạ hoả?" Cô nghiêm trang trả lời.
Tần Tranh im lặng một lát, giống như bị tức cười: "Hôm nay em cố ý đến tra tấn anh đấy à?"
Phong Tĩnh che tai lại nói: "Em không biết anh đang nói gì hết, ngủ ngủ."
Lại kéo chăn lên đắp kín.
Tần Tranh: "..."
Im lặng một lúc.
"Em nói, em cảm thấy ngứa?" Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của anh.
Phong Tĩnh không lên tiếng.
Cô nhắm mắt lại, cho rằng tự lừa mình dối người thế này thì bóng tối sẽ quay về yên tĩnh.
Tần Tranh lại không theo ý cô. Tay của anh chạy dọc theo sống lưng cô, một đường đi lên trên, nhéo nhéo sau gáy cô.
Động tác của anh rất nhẹ, ban đầu còn rất dễ chịu nhưng sau đó càng lúc càng làm càn.
Cô hơi tức giận, không nhịn được xoay người hỏi người nằm phía sau: "Anh làm gì vậy?"
Tần Tranh lại lập tức xoay người che phủ cả người cô dưới cơ thể mình, động tác nhanh đến nỗi khiến cô hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.
Hai người một trên một dưới.
Trong bóng tối, ánh mắt Tần Tranh ngang bằng với cô, bốn mắt nhìn nhau. Trong căn phòng mờ tối, ánh mắt của anh lại sáng một cách kỳ lạ.
Tay anh chống bên người cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Khiêu khích anh lâu thế rồi, em nói anh muốn làm gì?" Dù cho cách bóng tối, nghe thấy giọng điệu hững hờ của anh thì cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười như không cười của anh.
Cả trái tim nhỏ của Phong Tĩnh lại bịch bịch bịch bịch, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Trong mắt cả hai đều chiếu xạ ra bóng hình lẫn nhau.
Đáy lòng Phong Tĩnh không hiểu sao hơi hãi, có loại cảm giác xấu hổ do bị hai con mắt thâm thuý của anh nhìn chằm chằm, cô nghiêng đầu không nhìn vào mắt anh.
"Em, em khiêu khích anh lúc nào?" Phong Tĩnh giả vờ ngớ ngẩn: "Nếu anh dám vượt rào thì coi chừng em trừ hết điểm của anh."
"Thế em trừ đi, chỗ điểm đó anh từ bỏ." Giọng điệu của Tần Tranh nhẹ nhàng như không, giống như không thèm để ý chút nào.
"Này..."
Anh hôn xuống, dùng nụ hôn để niêm phong, giảm bớt tất cả trình tự, trực tiếp công thành chiếm đất.
Tất cả âm thanh đều biến mất.
Lý trí của cô lập tức toàn quân bị diệt.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người, còn có hơi thở mập mờ và mùi sữa tắm trên người Tần Tranh.
Ánh mắt Phong Tĩnh mê ly, sắc mặt ửng hồng.
Không biết qua bao lâu, môi cả hai vẫn kề bên nhau, thế nhưng Phong Tĩnh lại phát hiện đầu óc của mình đã ngừng hoạt động, chỉ biết tuỳ ý Tần Tranh muốn làm gì thì làm.
Bỗng nhiên, Tần Tranh ngừng lại.
Anh ngừng hôn, động tác cũng dừng lại.
Trong lòng Phong Tĩnh thoáng mờ mịt, cô mở to mắt, nhìn người trước mặt giống như không hiểu.
Chợt có thứ gì đè lên môi cô.
Là ngón tay của anh.
Trong đêm tối, ngón tay của Tần Tranh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô.
Anh bắt chước động tác hôn nhẹ, miêu tả hình dáng đôi môi cô.
Một dòng điện chạy từ đầu ngón tay anh truyền khắp cả người, Phong Tĩnh rùng mình một cái, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Cô cảm nhận thấy bàn tay của Tần Tranh đặt lên cổ cô rồi ngừng lại.
"Anh..."
"Bây giờ còn ngứa không?"
Giọng Tần Tranh rất khẽ, kèm theo cám dỗ nồng đậm.
"Em..." Lý trí của Phong Tĩnh dần dần quay lại, muốn động nhưng lại bị anh đè lại không thể hoạt động. Cô cảm thấy có hơi khó mở lời, cũng không thể nói với anh là cô cảm thấy khó chịu.
"Rất khó chịu?" Tần Tranh lại giống như là đoán được suy nghĩ của cô, phát ra một tiếng cười khẽ, giọng điệu lười biếng trước sau như một: "Cầu xin anh, anh sẽ giúp em."
"..." Phong Tĩnh không nói lời nào.
" Không nói lời nào, thế cứ vậy đi." Âm cuối của anh hơi lên cao, giọng điệu nhãn nhã lười nhác.
"... Thế là thế nào?" Phong Tĩnh chậm chạp mở miệng.
Tần Tranh không trả lời nhưng lại dùng hành động nói đáp án cho cô. Đầu ngón tay của anh chạm lên mặt cô, dẫn theo chút hơi lạnh.
Sau đó, thong thả di xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên eo cô.
Phong Tĩnh ngừng thở, trong lòng căng thẳng, không hiểu sao còn hơi chờ mong.
Nhưng một giây sau, anh lại bắt đầu cù lét cô.
“A! Tần Tranh anh làm gì thế!" Phong Tĩnh hoảng sợ kêu lên, ngay sau đó lại không nhịn được cười lên tiếng.
"Ha ha ha ha ha, đừng cù nữa..." Phong Tĩnh cười ra nước mắt, vặn trái vặn phải tránh đi tay anh, vội vàng cầu xin tha thứ: "Được rồi được rồi, em sai rồi."
Giọng Tần Tranh trầm thấp: "Thế còn trừ điểm không?"
"Anh lại doạ dẫm em... ha ha ha ha..." Phong Tĩnh chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, không trừ nữa, không trừ nữa."
Lúc này mới anh mới dừng lại, kéo chăn lên đắp kín mít cho cô, chính anh cũng nằm xuống: "Vậy thì đừng nhúc nhích nữa, nhanh đi ngủ."
Phong Tĩnh ngẩn ra, thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn: "Anh... không tiếp tục nữa hả?"
Tần Tranh ấn đầu cô về, lười biếng nói: "Anh biết em đang nghĩ gì, muốn anh mắc lừa rồi trừ sạch điểm của anh, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ồ."
Phong Tĩnh hơi thất vọng: "Không nghĩ tới lại bị anh nhìn thấy."
Tiếng cười khẽ của Tần Tranh vang lên trong bóng tối.
Căn phòng nhanh chóng quay về yên tĩnh.
Hai người ôm nhau ngủ.
Một đêm mơ đẹp.
Mặc dù hôm qua cũng không làm thành chuyện gì cả nhưng lăn lộn đến qua nửa đêm, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Phong Tĩnh chỉ cảm thấy người rất mệt, mí mắt giống như bị thứ gì đè lên, làm thế nào cũng không mở ra được.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng thích ứng hoàn cảnh, mở to mắt.
Điều hoà trong phòng ngủ còn đang bật, nhiệt độ thích hợp.
Ý thức của cô vẫn chưa tỉnh táo, xoay người bằng trực giác, ôm chăn cọ cọ, cả người uể oải.
Trong chăn giống như còn dư lại mùi hương của Tần Tranh, suy nghĩ của cô dần dần kéo lại.
... Chờ đã, mùi hương.
Cô lại cẩn thận nhìn một cái, bên cạnh đã không có ai.
Phong Tĩnh mới phát hiện, cả người mình chiếm cả cái giường. Nhớ lại sơ qua một lần, lúc vừa mới tỉnh lại tư thế ngủ cũng rất khó coi.
Cô vội vàng lật người qua vùi mặt vào gối, mặt hơi ửng đỏ.
Cái tư thế ngủ này của cô, đây không phải là... lúc Tần Tranh tỉnh lại có phải đã nhìn thấy rồi không?
Hình tượng xấu bỗng chốc bị lộ ra, Phong Tĩnh cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Sau một lát, cuối cùng cô cũng nhận rõ sự thật này, hơi ủ rũ vén chăn lên.
Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, cứ thế đi.
Phong Tĩnh tự cam chịu nghĩ, tiện tay nắm điện thoại lên nhìn thời gian. Bây giờ là sáu giờ bốn mươi chín phút, vẫn chưa đến bảy giờ.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô vội vàng đứng dậy thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Vào giờ này của tháng mười một, trời còn chưa sáng hoàn toàn.
Đèn phòng khách đang bật, chiếu sáng cả căn phòng.
Tần Tranh đang nấu bữa sáng trong phòng bếp. Anh mặc đồ ở nhà quay lưng về phía cô, khí chất lạnh nhạt xưa nay không giảm, trên người lại tăng thêm cảm giác đời thường.
Phong Tĩnh vô ý thức bước nhẹ chân, đi đến sau lưng ôm lấy anh.
Cơ thể Tần Tranh rõ ràng thoáng cứng lại, sau đó lại bình tĩnh lên tiếng: "... Tỉnh?"
Cho dù không quay đầu lại anh cũng biết người đứng phía sau là ai.
Phong Tĩnh áp mặt lên lưng anh cọ cọ, lại nhìn vào trong nồi: "Đang nấu gì thế?"
Tần Tranh nói: "Mì sợi."
Phong Tĩnh hỏi: "Sao anh dậy sớm thế?"
Tần Tranh liếc ra sau, chững chạc đàng hoàng: "Sợ bạn gái đói bụng sẽ kháng nghị với anh."
Phong Tĩnh cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Cho nên đây là bữa sáng tình yêu hả?"
Khóe miệng Tần Tranh nhẹ cong: "Ừ, sáng tinh mơ nấu bữa sáng tình yêu cho em, có thêm điểm không?"
Phong Tĩnh ra vẻ ngẫm nghĩ: "Có chứ, có thể cộng điểm."
"Thế bây giờ là điểm."
" điểm nào?" Cô làm như khó hiểu: "Đội trưởng Tần, anh quên rồi à? Hôm qua điểm của anh đã bị trừ sạch rồi."
"..."
"Cho nên, điểm cộng điểm, bây giờ hẳn là điểm mới đúng."
Tần Tranh giương mắt, sửa đúng cô: "Bác sĩ Phong, môn toán của em thật là giỏi, nhưng có phải trí nhớ của em không tốt lắm không? Hôm qua rõ ràng em đã đồng ý với anh là không trừ điểm linh tinh."
Dường như anh còn cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
"Em có từng nói hả?" Phong Tĩnh nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội.
Tần Tranh nhẹ nhướng đuôi lông mày, giọng ép cực thấp: "Thế có cần anh giúp em nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua một lần không?"
"À, em nhớ ra rồi." Phong Tĩnh ngửi được mùi vị nguy hiểm, lập tức buông tay ra, giấu đầu lòi đuôi nói: "Nể mặt biểu hiện tốt đẹp hôm nay của anh, cộng cho anh thêm điểm."
Tần Tranh khẽ mỉm cười. Anh tắt bếp rồi vớt mì lên đặt vào trong bát. Lại múc một muỗng canh đã nấu xong từ bếp bên cạnh tưới lên mì.
Anh bưng hai bát mì lên: "Tới ăn sáng."
"Dạ." Phong Tĩnh ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh ra phòng bếp. Ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, nhìn anh chuẩn bị bộ đồ ăn xong rồi đặt tô mì ở trước mặt cô.
Cô phát hiện hình như mình càng ngày càng thạo việc chờ anh cho ăn.
Rõ ràng đây mới là lần thứ hai.