Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

chương 207: khách đến nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì lúc này ở trước mặt hắn có năm người và hai chiếc xe. Trong đó hai người đang đứng ở phía xa cầm điện thoại di động quay phim, tiếp đó có hai người lái xe ba bánh đụng chiếc xe hơi ở phía trước. Kế tiếp bọn hắn bước ra, rồi cả bọn bắt đầu khoa tay múa chân…

Bọn họ làm vài động tác đơn giản… Chủ yếu chính là lắc hông, tiếp đó phối hợp với tay, nhìn thế nào cũng giống như một đám ngu đần…

“Bọn hắn đây là đang làm gì vậy? Nhảy điệu Hawaii sao?” Nhìn thấy hai gã đang múa, một gã thì để mái tóc nhuộm vàng chóe, một gã thì nhuộm tóc thành màu xám đang múa may ở đó. Trong đầu Cổ Dục lúc này cũng toàn là dấu chấm hỏi.

"Cái gì mà múa Hawaii, là làm video ngắn, chú không biết cái này sao?” Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân không khỏi mở miệng nói ra.

Nghe xong cô nói như vậy, Cổ Dục lập tức hiểu.

Thật ra ở trên mạng có một vòng tròn xem thường và chê bai lẫn nhau. Xem Ngoạn Thập Tam thì chê Tiểu Phá Đứng, chơi Tiểu Phá Đứng thì xem thường người làm trực tiếp. Người làm trực tiếp thì lại chê video ngắn, mà chơi video ngắn thì xem thường tất cả các APP kia… À! Phải loại trừ trực tiếp, bởi vì khi bọn họ có được sự quan tâm của khán giả, bọn họ cũng sẽ đi làm trực tiếp. Sở dĩ cái này hot như vậy cũng là do có người xem.

Lúc video ngắn cực hot, Cổ Dục cũng đã từng xem qua. Bởi vì lúc kia hắn thích xem video đi biển bắt hải sản cho nên cũng xem không ít. Chẳng qua hắn đã đem cái APP kia xóa đi, bởi vì hắn cảm giác trí thông minh của chính mình đang bị những người làm video kia đè sát xuống đất…

Có mấy người đi biển đem theo túi để bắt hải sản, che mắt cũng bắt được cua biển. Có người đi bắt hải sản phát hiện bạch tuộc cùng Tôm tích ở cùng một chỗ? Có người cầm một cái thùng xốp, bên trong để vài cây rong biển để bắt ghẹ. Cứ vậy mà nói là đi biển bắt hải sản?

Còn có những người đi biển bắt hải sản, trực tiếp bắt được tôm hùm chín, nhặt được nửa cân cá khô được chôn dưới đất… Cổ Dục chỉ có thể thầm nghĩ rằng khắp nơi đều là nhân tài mà thôi.

Nhìn chưa được bao lâu thì Cổ Dục trực tiếp xóa luôn APP hắn cũng không phải là óc heo…

Chẳng qua hắn không nghĩ đến việc ở đây lại đụng phải mấy tên làm video ngắn này?

Đứng ở một góc quan sát và suy nghĩ, Cổ Dục đại khái hiểu mấy gã trước mặt này là quay cái gì. Có thể giải thích là hai gã đầu mào gà cưỡi xe ba bánh suýt chút thì đụng vào chiếc xe hơi, tiếp đó tài xế xe hơi bước xuống tìm hai gã này nói chuyện. Kế tiếp hai gã này đẩy tên tài xế ra rồi bắt đầu nhảy múa…

Mẹ nó, dạng video thế này mà cũng có người xem hay sao?

Tiếp đó hắn nghiêng đầu sang, nhìn thấy Phùng Thư Nhân đang dùng điện thoại tìm lại video của bọn hắn. Tốt rồi! Có hơn 1 triệu người đăng ký, suýt chút thì Cổ Dục thốt ra tiếng F*ck…

Xã hội gì mà lại để cho mấy tên đầu trâu mặt ngựa này trở nên hot như vậy? Là tính cách vặn vẹo, hay là đạo đức không có? Cổ Dục đều sắp bó tay với cái thế giới này rồi…

“Chú! Phải làm sao bây giờ?” Nhìn đám người điên trước mắt, Phùng Thư Nhân không khỏi quệt miệng, cô có chút xoắn xuýt hỏi.

“Còn có thể làm thế nào nữa… cứ coi bọn chúng như rác rưởi trực tiếp mà vứt đó thôi, có cái gì mà lo với lắng.” Nhìn dáng vẻ lo lắng của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục bật cười. Dù sao cô vẫn còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn kém linh hoạt lắm. Có thể nói nghề trực tiếp là một miếng bánh rất lớn, cho mọi lĩnh vực trong nghề này đều có chút khác biệt.

Phùng Thư Nhân là làm trực tiếp chủ đề nông thôn, mà bọn này thì làm video ngắn. Cả hai bên đều không có chung đề tài, cho nên không có cái gì gọi là chiếm đoạt địa bàn.

Cũng như ca hát nhảy múa phát trực tiếp cùng chơi phát game trực tiếp. Từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không giống nhau!

“A! Vậy cũng được ư.” Nghe Cổ Dục nói thế, tuy Phùng Thư Nhân vẫn còn chút lo lắng cùng một chút bực tức, thế nhưng cô vẫn đi theo Cổ Dục trở về nhà. Lúc về đến nhà thì cũng vừa lúc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi làm xong bài tập, ba cô bé lập tức ngồi trên salon bắt đầu chơi XBOX.

Còn Cổ Dục thì ngồi ở bên cạnh chỉ huy các cô chơi. Đồng thời, hắn cũng dùng ý thức tiến vào không gian, kiểm tra đám nhân sâm mới trồng đã ổn thỏa chưa.

Nếu dựa theo phương pháp trồng nhân sâm thì đám nhân sâm kia trồng đúng là quá dày.

Một mẫu đất có thể trồng 60 ngàn cây nhân sâm. Đương nhiên Cổ Dục sẽ không làm như thế, hắn trồng 1 cây nhân sâm trong khoảng đất rộng khoảng 1 mét vuông. Bởi vì hắn còn muốn giữ lại hạt giống nhân sâm sau khi nó rơi xuống, tiếp đó lại trồng thêm trong không gian. Nhưng mà số lượng cây nhân sâm hoàn hảo, tổng cộng không có bao nhiêu cây. Cho nên lúc này hắn mới bận rộn đem đám nhân sâm này trồng cho tốt, hiện tại trong không gian vẫn còn rất nhiều đất trống chưa dùng tới.

Nhìn số đất trống còn khá nhiều, bản thân Cổ Dục cũng phải suy nghĩ xem hắn muốn trồng thêm cái gì đây.

Mấy loại quả mọng gì đó cũng không thích hợp, số hoa quả trong vườn nhà hắn cũng đủ cho hắn ăn, nhiều hơn nữa hắn cũng có thể để ở bãi cát trong không gian. Đảm bảo, dù đến mùa đông thì hắn cũng có hoa quả tươi để ăn. Dù sao hắn cũng chẳng có ý định bán trái cây, nên cũng chẳng cần trồng quá nhiều làm gì.

Hoa quả đã không trồng thì mấy loại rau củ cũng càng không trồng, quá phung phí của trời.

Hắn muốn trồng loại cây gì đáng giá chút mới được.

Cổ Dục cũng chẳng phải loại người không có kiến thức. Hắn biết rõ, nếu không nói đến mấy loại cây dược liệu, loại cây đáng giá nhất cũng chỉ có thể là cây gỗ nguyên liệu.

Thế nhưng mấy loại cây lấy gỗ này thì hắn không trồng được, chả phải nguyên nhân gì sâu xa. Đơn giản là khoảng đất của hắn chiều rộng có 1m, mà những loại cây lấy gỗ này khi trưởng thành đâu chỉ rộng có 1m. Cái này không được, vật liệu gỗ cũng không được… Đột nhiên, hắn nhìn đến cây trà ở giữa sân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio