Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

chương 208: mua ca khúc?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới dùng nước giếng tưới thôi mà lá trà đã uống ngon như thế, bán được giá cao như thế. Vậy nếu trồng loại trà này trong không gian, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn đúng không?

Nghĩ tới đây, Cổ Dục không khỏi vui sướng trong lòng, cái này dễ làm hơn nhiều. Quan trọng là, nếu trồng trà trong không gian, thì cái việc phiền phúc nhất là hái lá trà. Cổ Dục cũng có thể sử dụng ý thức của mình mà hái lá trà xuống.

Phương pháp này có vẻ rất khả thi, chính hắn cũng muốn trồng cây trà này. Vì vậy, hắn lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tra trên mạng cách trồng trà.

Thế nhưng, sau khi tra một lúc hắn lập tức thấy mấy cái vấn đề, bởi vì cây trà này, thời điểm ra lá bình thường cũng không giống nhau.

Mà dùng phương pháp chiết cành thì cũng không phải cây nào cũng sống được. Hơn nữa, thời kì phát triển cây non lại quá dài, trên lý thuyết thì một cây trà cần phải trồng những 4-6 năm mới có thể thu hoạch. Nếu như thực sự muốn trồng, thì có lẽ hắn chỉ còn cách mua sẵn cây trà đã trưởng thành mà thôi.

Nghĩ vậy, Cổ Dục ngay lập tức gọi cho Cổ Tấn một cú điện thoại, hỏi hắn phương thức liên lạc của người bán cây trà mà hắn ta mua lần trước. Sau đó, lại gọi cho người trồng trà kia một cú xem bọn họ có còn nhiều cây trà hay không. Sau khi xác nhận là có, Cổ Dục lập tức mua luôn 500 cây trà.

Hiện tại hắn còn khoảng hơn 600 mét vuông đất trống trong không gian. Nay mua 500 gốc, mỗi gốc trồng trong 1m2, còn lại hơn 100m2 để đề phòng vạn nhất là vừa đủ.

Thế nhưng, 500 gốc trà đối với người kia mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, thế nên hắn ta cần chuẩn bị một chút. Hắn ta hẹn Cổ Dục ngày mai mới có thể lấy hàng, đối với vấn đề này, Cổ Dục cũng không có ý kiến gì.

Trong lúc hắn bận rộn nghiên cứu cách trồng cây trà, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động cơ ô tô. Sau đó, hắn thấy Khổng Hạo Văn ôm một cái thùng xốp chạy vào, chẳng cần nói cũng biết, đây chắc chắn là tôm hùm đất mà Cổ Dục cần.

“Ha ha ha ha, may mà không muộn, tôm của chú em đây.” Thấy Cổ Dục đi ra, Khổng Hạo Văn đắc ý nói.

“Quá tốt rồi! Vừa lúc tôi vẫn đang có một cái vạc đang trống đây.” Nhìn dáng vẻ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười, tiếp đó hắn chủ động nhận lấy cái thùng.

Sau khi mở ra xem, quả nhiên đều là tôm tươi, vẫn còn sống. Thế nhưng, số lượng hình như không đúng. Cổ Dục. nhớ là mình đặt có 10kg, mà ở đây chắc phải có những 15kg.

“Số lượng có nhiều hơn, chú em không chê chứ.” Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cười ha hả nói. Nghe xong, Cổ Dục cũng vui vẻ hơn, tuy nhiều hơn cũng hơi phiền đấy, nhưng tôm này thực sự rất ngon.

Trước tiên, hắn phân loại đám tôm này một chút, sau đó đổ 10kg tôm vào cái vại hắn đã chuẩn bị sẵn. Dùng vại nuôi tôm chắc chỉ có một mình Cổ Dục có thể nghĩ ra.

Thế nhưng, Cổ Dục cũng chẳng lo mình nuôi như vậy sẽ chết tôm, chỉ cần có nước giếng, chẳng có cái gì mà không nuôi nổi.

Còn 10kg còn lại hắn ngâm trong nước. Hắn cũng không có ý định ăn tôm vào bữa trưa, mà là ăn cá chạch. Không biết còn nhớ hay không, lần trước Cổ Dục bắt được khá nhiều cá chạch, hắn để số cá này trong nước một ngày, định thứ hai mới bắt tay vào sơ chế. Thế nhưng chiều chủ nhật hắn uống quá nhiều, thứ hai cả người như nhũn ra nên chẳng bắt tay vào làm được, bất tri bất giác hắn cũng nuôi đám cá này khá lâu rồi.

Sáng nay kiểm tra, hắn thấy những con cá này đã lớn thêm một vòng, Cổ Dục cũng không định nuôi mấy con cá này thêm, nên hắn quyết định trưa nay làm ăn luôn.

Sơ chế cá chạch thật sự rất phiền phức, bởi loại cá này có lớp da rất trơn, bắt chúng khá khó. Tuy nhiên, đối với Cổ Dục thì xử lý mấy con cá này không phải là vấn đề.

Trước tiên, hắn đem những con cá chạch này vớt ra, rồi bỏ vào nước máy bình thường, sau đó liền cho một lượng lớn muối. Hai mươi phút sau, những con cá chạch này đều chết hết, chất nhầy trên da cá cũng biến mất. Sau đó hắn liền mổ cá như bình thường, moi nội tạng đem bỏ, rồi rửa bằng nước muối để khử mùi.

Số cá chạch này, Cổ Dục định chế biến theo hai cách, một là chiên giòn, hai là kho cá.

Chiên lên giòn rụm ăn ngon miệng, thịt cá kho lên cũng đậm đà, nghĩ thôi cũng thấy ổn.

Còn đối với món nổi tiếng là cá chạch chui tàu hũ, Cổ Dục hoàn toàn không có ý định thử. Thứ nhất, món đó quá mức tàn nhẫn. Thứ hai, nếu nội tạng cá chạch không qua xử lý sẽ rất đắng, mà chất nhầy trên da cá cũng không được xử lý sạch, nghĩ thôi cũng đã thấy ghê thì làm sao mà ăn được. Tất nhiên, đối với Cổ Dục, nguyên do thứ hai là trọng điểm, thực sự hắn không thể nuốt nổi…

Mà rõ ràng Cổ Dục không thích ăn thứ đó, mà không thích ăn thì đương nhiên hắn cũng không làm.

Đây chính là điểm khác biệt giữa hắn và đầu bếp, hắn không muốn phải dựa vào tay nghề này để kiếm cơm.

Bữa trưa ăn cá chạch, bữa tối lại ăn tôm.

Thế nhưng hôm nay Khổng Hạo Văn không ở lại nhà Cổ Dục quá lâu, bởi vì hắn ta thực sự không thể chấp nhận được việc có tôm ăn mà không có bia uống. Thế nên ngay khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân đứng dậy ra về, hắn ta cũng đứng dậy theo luôn, dĩ nhiên là không quên cầm theo mấy con tôm về nhắm bia.

Đối với việc này, Cổ Dục lặng lẽ tặng hắn ta một ngón tay giữa cũng không nói gì nhiều. Đây chẳng phải là một sự công nhận đối với tay nghề của hắn hay sao, mà quan trọng là, sau này Cổ Dục muốn ăn là có thể ăn luôn, cần gì phải tranh với Khổng Hạo Văn mấy miếng tôm thừa này, phải không?

Một đêm yên bình trôi qua, còn chuyện Khổng Hạo Văn về nhà như thế nào, ở trước mặt Hứa Cẩm đắc ý ra sao hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn vẫn như thường lệ đánh răng rửa mặt rồi trèo lên giường đi ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio