Ngay cả mấy tên đàn em của Hoa Ban HỔ cũng nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Dương bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mẹ nó! Mạc Thiếu Dương gan ghê! Không ngờ lại dám đe dọa Hoa Ban Hổ!
Cả khu Bắc ở thành phố Tân, ai không biết Hoa Ban Hổ ghét nhất bị người ta đe dọa?
Lần trước có thằng nhóc kiêu ngạo đe dọa hắn, kết quả thì sao?
Chân của tên nhóc kia đã bị Hoa Ban Hổ chặt ngay tại chỗ vứt cho chó ăn, mà chuyện lớn này chỉ mới xảy ra vào ngày trước!
Nếu không phải gần đây chuyện nhà họ Hàn ở Giang Bắc quá ầm ĩ, chưa biết chừng chuyện của Hoa Ban Hổ đã nổi rồi.
“Cậu…”
Hoa Ban Hổ đang định mở miệng nói gì đó thì một góc khuất trong bàn bỗng nhiên sáng lên, rồi truyền tới tiếng bật lửa.
“Tách!”
Ẩm thanh ấy không lớn, so với tiếng nhạc sàn giữa sân thì có thể nói là rất nhỏ, nhưng không biết sao lại rơi vào tai Hoa Ban Hổ.
Hắn đang định nói chuyện thì lại liếc về phía đó theo bản năng.
Trong góc, một người đàn ông đang bật lửa, ngọn lửa bùng cháy, chiếu sáng khuôn mặt có đường cong góc cạnh như điêu khắc của anh, hướng lên trên là cặp mắt lười biếng, hờ hững.
Ngọn lửa nhanh chóng lụi tắt, khuôn mặt kia cũng biến mất, chỉ có thể thấy đốm lửa lập lòe nơi đầu thuốc lá.
Khuôn mặt kia chỉ xuất hiện chưa đến giây!
Thế nhưng, chỉ vài giây ngắn ngủn ấy, lại khiến da đầu Hoa Ban Hổ run lên!
Hắn biết khuôn mặt đó!
Tối hôm đó… Chính người đàn ông kia đã gọi video cho Long Tiếu Hổ, trực tiếp giết chết Bạo Long trước mặt hắn ta!
Mà lúc ấy, Hoa Ban Hổ cũng ở bên cạnh, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh đó!
“Tao tên Trần Đức, tự Bát Hoang, tao chờ mày đến chiến bất cứ lúc nào!”
Đến bây giờ, câu nói bá đạo và
ngông cuồng ấy vẫn văng vẳng trong đầu Hoa Ban Hổ!
Đêm hôm đó, Bạo Long dẫn theo hơn tên đàn em, vốn tưởng rằng có thể bắt sống Triệu Thâm, xả giận.
Ai ngờ, bất ngờ nhảy ra một tên Trần Bát Hoang.
Hơn người, mà bị anh đánh bị thương nặng một nửa, nửa còn lại lại quỳ gối dưới chân anh!
Có lẽ người khác không biết thành tích ấy, nhưng, Hoa Ban Hố là thủ lĩnh thứ năm khu Bắc ở thành phố Tân thì sao lại không biết cho được?
Dưới ánh lửa, khuôn mặt kia chỉ xuất hiện giây lát, nhưng lại đủ đế khiến Hoa Ban HỔ giật mình, hoảng sợ, dọa phá gan!
“Anh Hổ, anh đã nghĩ kỹ chưa?”, thấy sắc mặt Hoa Ban Hổ lộ rẻ kỳ lạ, Mạc Thiếu Dương tưởng sự đe dọa của mình đã có tác dụng, bấy giờ bèn được nước làm tới, người đầy mùi rượu nói: “Nơi này không chỉ là địa bàn của Tứ gia, quan trọng hơn là bố tôi cũng coi như là người có tiếng ở đây.
Nếu ông ấy biết anh định bắt nạt người của tôi thì sẽ tức giận đó”.
Hai má Hoa Ban Hổ giật giật, nếu là trước đây, hắn đã sớm tát một phát, đánh cho mẹ Mạc Thiếu Dương cũng không nhận ra hắn ta.
Nhưng giờ, hắn lại không dám!
Ai bảo ông vua thật sự đang ngồi trong một góc khuất kia cơ chứ!.