Chương
“Bây giờ tao đang ở cùng cậu Tạ, không rảnh đi tìm mày. Muốn giết đồ sâu kiến như mày không cần đến tao đâu, chỉ tội cho đứa con trai liều lĩnh của tao, haiz…”
Không khó để nghe ra sự tức giận và khinh thường trong từng câu nói của Tạ Cường Đông. Vốn là một kẻ ngạo mạn, nên khi vừa nói xong chữ cuối cùng, ông ta liền chủ động cắt đứt cuộc gọi video.
Cùng lúc đó, trên quảng trường khu trung tâm thương mại, tiếng còi xe liên tục vang lên.
“Tin!”
“Tin tin!”
Ngay sau đó, hơn mười chiếc xe con từ bốn phương tám hướng lao về phía quảng trường với tốc độ nhanh nhất.
Tiếp đó, cửa xe đồng loạt mở ra, mỗi chiếc xe đều có ba bốn người nhảy xuống. Thoáng chốc, bốn năm mươi người đã xuất hiện tại quảng trường.
Trên mỗi chiếc xe vừa đỗ lại đều có một nhân vật lớn.
Tất cả bọn họ đều là người nhà họ Tạ, hoặc do nhà họ Tạ đào tạo. Chính Tạ Cường Đông đã gọi điện thoại cho đám người này, bọn họ toàn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí, có vài người đã từng tham gia buổi đấu giá của Trương Thiên Dương lúc trước.
Ví dụ như ông lão đã đấu giá được món đồ áp trục, còn có chủ tịch Tập đoàn viễn thông Long Nguyên – người giàu xếp hạng thứ tư tại thành phố Tần, Điền Ngưu – chủ tịch Tập đoàn rượu Thiên Niên Lão Tửu – người đã đấu giá được chai rượu trăm tuổi, và đối thủ một mất một còn của ông ta – Trường Giang Vân Ba, chủ tịch Tập đoàn rượu Giang Tiểu Hắc,…
Ngoại trừ những… ông lớn này, còn có một số vị là con ông cháu cha, trong đó có vài người mà Trần Đức quen biết ở học viện thương mại, như: Lôi Long, Tôn Nhạc Dương, Tiền Bình…
Bất kể là thế hệ nhà giàu thứ nhất hay thứ hai thì mỗi một người trong số đó cũng đều là nhân vật tai to mặt lớn tại thành phố Tần. Bọn họ đứng gần nhau tương đương với việc % tài sản của thành phố Tần tụ chung lại một chỗ.
Thường thì công chúng có rất ít cơ hội gặp được nhóm người này, mọi người chỉ có thể nhìn thấy họ trên báo chí, truyền hình hoặc là internet mà thôi.
Nhưng lúc này, những nhân vật này lại tề tụ về đây, trong mắt mọi người, sau khi dùng tốc độ tên lửa để chạy đến, những ông lớn của thành phố Tần đã vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy thi thể của Tạ Dư Ba.
Kế đó, bọn họ hoảng hốt chạy đến chỗ Tạ Lan:
“Cô Tạ, cô sao rồi?”
“Cô Tạ, cô uống chút nước đi!”
“Cô Tạ, đã có chuyện gì xảy ra?”
Những giọng nói lo lắng và bối rối liên tiếp vang lên, một phút trước, đám người này gần như nhận được mệnh lệnh từ nhà họ Tạ cùng một lúc, cho nên mới gấp rút chạy đến đây.
Trước đó, bọn họ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, tình hình cụ thể như thế nào, nhưng không ngờ, vừa chạy đến thì đã thấy thi thể của Tạ Dư Ba.
Người này là con trai của Tạ Cường Đông đấy!
Tuy Tạ Cường Đông có đến bảy, tám đứa con trai, lại nói, Tạ Dư Ba là đứa bất tài nhất, nhưng nói gì đi nữa thì hắn ta cũng là con trai của Tạ Cường Đông – người giàu nhất thành phố Tần.
Hắn ta thực sự đã chết!
Cả đám sợ ngây người, tuy nhiên, bọn họ không rảnh để tâm đến Tạ Dư Ba, hắn ta đã chết rồi, người chết cũng không thể sống lại được, mấy vị… tai to mặt lớn này hiểu rất rõ, lúc này, sự an toàn của Tạ Lan mới là điều quan trọng nhất. Cô ta là con gái duy nhất của Tạ Cường Đông và cũng là đứa con mà ông ta xem trọng nhất.