Chương
Nâng lên cao quá đầu, nhìn về phía Tạ Cường Đông trên màn hình: “Tạ Cường Đông, ông muốn chết không nào? Tôi dùng cô ta dẫn ông đến đây nhé, nếu thế tôi sẽ tha mạng cho cô ta, chịu không?”
Trong màn hình.
Ban tay cầm điếu thuốc của Tạ Cường Đông run rẩy, hồi lâu không động đậy.
Dù ở bên kia màn hình, nhưng ông ta có thể cảm nhận được sát ý và cương quyết tỏa ra từ ánh mắt Trần Đức.
Lúc này ông ta không biết phải nói gì nữa.
Bởi vì ông ta hiểu, Trần Đức thực sự nổi giận rồi, chỉ cần nói sai một chút, dù chỉ là vô ý, con gái ông ta có thể sẽ chết, chết không đất chôn thây.
Trong tay Trần Đức, Tạ Lan đau đớn giãy giụa, cô ta sắp không hít thở được nữa, chỉ có thể khó nhọc mấp máy môi mấy chữ ‘Cứu con’
Cả đám doanh nhân, cậu ấm cô chiêu chung quanh không ai dám bước lên ngăn cản Trần Bát Hoang, họ chẳng khác gì đám vệ sĩ đã bỏ chạy, chỉ là nể mặt nhà họ Tạ, nghe lệnh của họ Tạ mà đến đây thôi.
Một khi đe dọa tính mạng của bọn họ, bọn họ sẽ sợ hãi, bỏ mặc Tạ Lan.
Lúc này, đám doanh nhân kia chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
“Chú Đông, chú đừng sợ”, bỗng nhiên một người đàn ông ngồi bên cạnh Tạ Đông Cường lạnh nhạt mở miệng.
Hắn ta vừa mở miệng nói, có thể thấy vẻ mặt căng thẳng của Tạ Cường Đông thoáng chốc giãn ra rất nhiều, không khác chi kẻ sắp chết đuối vớ được chiếc phao.
Tạ Cường Đông nhếch môi muốn nói gì đó, người đàn ông kia khoát tay với ông ta, ông ta lập tức ngậm miệng.
Người đó đứng dậy, bước tới phía trước camera, gương mặt liền hiện ra to đùng trên màn hình, ánh mắt của hắn không nhìn Trần Bát Hoang.
Mà là nhìn chằm chằm Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đằng sau Trần Đức, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu giếm sự thèm muốn.
Vừa liếc mắt vào màn hình, hắn đã nhìn thấy ba cô gái, trong mắt đầy vẻ tham lam. Lâm Dao hắn đã từng gặp, nhưng hắn không ngờ hôm nay còn có thêm hai cô gái khác cũng một chín một mười với cô.
Con mắt hắn hau háu nhìn ba cô gái, nhưng miệng lại nói với Trần Đức, giọng điệu lạnh nhạt: “Thả Tạ Lan ra, đưa ba người đẹp kia qua đây cho tao, nếu vậy tao bảo đảm chỉ có một mình mày phải chết”.
“Mày đang ra lệnh cho tao?”, Trần Đức vung một tay lên chỉ vào màn hình máy tính.
Ống kính camera dời sang chỗ ba cô gái.
Người đàn ông tỏ ra giận dữ, nhìn Trần Đức chằm chằm: “Đúng, tao đang ra lệnh cho mày, hay nói đúng hơn, vừa ra lệnh, vừa uy hiếp”.
Hắn tỏ vẻ như đang nói chuyện trong nhà, trong lời nói hoàn toàn không để ý đến Trần Đức là ai, có thể thấy đây là một người tự tin đến mức tự phụ.
“Tiếp theo chắc chắn mày sẽ hỏi, rằng tao dựa vào cái gì mà dám ra lệnh, uy hiếp mày, nói đúng hơn… Tao có bản lĩnh gì để ra lệnh, để uy hiếp mày, đúng không?”
“Tao có thể trả lời mày”.
Thần sắc người đàn ông đanh lại, ánh mắt tập trung vào người Trần Đức:
“Bởi vì tao là Tạ Phương Kiệt!”
Tạ Phương Kiệt?!
Ba chữ vừa thốt ra, trong nháy mắt những đại gia ít ỏi đứng hàng đỉnh của chóp tại thành phố Tần, bao gồm cả Trương Thiên Dương thảy đều tái mặt.