Chương
Cái người tên Tạ Phương Kiệt này chính là đại gia đứng số một thành phố Tần, bọn họ không ai lạ gì!
Bởi vì người đó chính là cánh tay đắc lực giúp cho nhà họ Tạ xưng hùng xưng bá ở thành phố này.
Hắn vốn là một người bà con xa lắc xa lơ của nhà họ Tạ, ban đầu chẳng được ai để vào mắt, lúc mới sinh thì mẹ chết vì sinh khó, bố sống thêm một năm nữa rồi cũng chết nốt vì ung thư.
Từ hồi một tuổi đã được Tạ Cường Đông nhận nuôi.
Nhưng mà…
Vào năm Tạ Phương Kiệt được hai tuổi, có một võ giả đạt đến cấp bậc thần tiên đến nhà họ Tạ, võ giả nọ nói Tạ Phương Kiệt có tiềm chất trở thành võ giả cực mạnh, muốn đưa Tạ Phương Kiệt đi. Từ đó về sau, nhà họ Tạ dù chỉ nuôi Tạ Phương Kiệt hơn một năm nhưng lại không ngừng lớn mạnh tại thành phố Tần, tốc độ bành trướng phải nói là nhanh như tên lửa, trong vòng chưa đầy ba năm đã thâu tóm toàn bộ con bài tẩy của thành phố Tần vào tay mình.
Nhà họ Tạ có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ Tạ Phương Kiệt.
Ba năm trước, Tạ Phương Kiệt từng quay về nhà họ Tạ, lần đó, ngay cả lão tổ nhà họ Hàn ở Giang Bắc cũng phải đích thân đến chào hỏi, xin dạy bảo.
Lão tổ nhà họ Hàn cũng bắt đầu bế quan ngay sau khi rời khỏi nhà họ Tạ.
Chỉ có rất ít người được biết, ba năm trước đây, lão tổ nhà họ Hàn bị Tạ Phương Kiệt đánh cho một trận.
Lúc đó, Tạ Phương Kiệt mới tuổi!
Trương Thiên Dương nghe thấy ba chữ Tạ Phương Kiệt, trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi lồng ngực, không nhịn nổi bước tới chỗ Trần Đức: “Cậu Trần à, cậu… cậu thả cô Tạ xuống trước đi, Tạ Phương Kiệt, người này… không dây vào nổi đâu, sẽ chết người thật đấy!”
“Thế à?”
Trần Đức nhìn lướt qua màn hình, mặt mũi Tạ Phương Kiệt cũng coi như không tệ, nhưng lại mang theo tự phụ vô kể.
Bàn tay đang bóp cổ Tạ Lan thoáng nới lỏng, buông cô ta ra.
Thấy động thái vừa rồi, trái tim của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng về lại vị trí cũ.
Cũng may…
Chỉ cần Tạ Lan không chết, mọi thứ vẫn có thể thương lượng được.
Trong màn hình.
Nhìn thấy hành động của Trần Đức, mặt Tạ Phương Kiệt tỏa sáng rạng rỡ.
Đúng là…
Xưa nay cái tên của hắn vẫn luôn có sức nặng.
Binh!
Ngay lúc Tạ Phương Kiệt còn đang đắc ý, thì một âm thanh nặng nề đột ngột vang lên, như tiếng sấm giữa trưa hè không hề báo trước!
Cánh tay Trần Đức buông Tạ Lan bất chợt siết lại thành quyền, đấm thẳng vào người Tạ Lan. Thân thể Tạ Lan làm sao chống đỡ được sức lực hung mãnh như thác đổ như sóng thần của Trần Đức?
Chỉ trong chớp mắt, cả người Tạ Lan như một quả bóng bị hất tung ta ngoài, từ trên không trung nặng nề rơi bịch xuống đất, chết không kịp ngáp.
Trương Thiên Dương chết trân tại chỗ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.