Chương
Hắn mà chết thì nhà họ Tạ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!
“Nếu mày giết cậu ta, nhà họ Vân sẽ không bỏ qua cho mày! Vân Huyền Thương Không cũng sẽ không bỏ qua và sẽ giết chết mày!”
Dường như là lo lắng Trần Bát Hoang chưa từng nghe nói về gia tộc này, Tạ Cường Đông vội vàng bổ sung: “Nhà họ Vân là một gia tộc lánh đời tu võ chân chính. Dù là nhà họ Tạ thì cũng như một con kiến ở trước mặt họ thôi! Trần Bát Hoang, nếu Tạ Phương Kiệt xảy ra điều gì không may, mày sẽ chết rất thảm đó!”
“Ông già kia, ông không có tư cách nói chuyện với tôi”, Trần Đức liếc Tạ Cường Đông, hai mắt như đao, chỉ liếc mắt một cái thôi đã khiến ông ta sợ tới mức không nhịn được run rẩy, lùi lại vài bước.
“Thật mất mặt!”
Bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trên cao. Âm thanh ấy không lớn, nhưng kỳ lạ là đều truyền tới tai mỗi người. Mọi người chợt ngẩng đầu nhìn lên chiếc trực thăng đang bay giữa không trung.
Không biết từ bao giờ nơi ấy lại xuất hiện một người đàn ông đầu trọc trông khoảng , tuổi. Ông ta chắp tay sau lưng, như một ngọn núi đứng sừng sững trên cao khiến người ta có một cảm giác áp lực vô hình.
Ông ta bỗng nhấc chân đi từng bước một xuống dây thang được thả từ trên cao!
Đúng vậy, là đi chứ không phải bò!
Thang dây mềm mại lắc lư, sau khi bị chân của ông ta giẫm xuống thì giống như một miếng cao su bỗng cô đọng lại, đứng im. Còn ông ta thì cứ thế bước từng bước một đi xuống quảng trường.
Một số nhà kinh doanh và cậu ấm nhà giàu không biết đến sự tồn tại của võ giả lại bị đổi mới thế giới quan thêm lần nữa.
Có thể đi xuống thang dây như vậy nữa ư?
Ông ta dựa vào sức mạnh nào mà đứng vững được trên thang dây vậy?
Rốt cuộc thì đám người kia còn là người không thế!
Hơn nữa… ông ta đứng ở cửa trực thăng lúc nào vậy?
Gương mặt Tạ Cường Đông lộ ra vẻ khó hiểu, giật mình, hoảng sợ. Khi nào mà trong trực thăng do ông ta sắp xếp lại có thêm một người vậy? Trước đó, ông ta hoàn toàn không hay biết gì!
“Anh Tà!”
Tạ Phương Kiệt nhìn thấy bóng người kia, lập tức giống như bắt được sợi dây cứu mạng: “Cứu… cứu tôi với!”
“Trần Bát Hoang, mày không thể giết cậu ta”, người đàn ông kia bước đến cách Trần Đức m thì dừng lại, lạnh nhạt nói.
Trần Đức cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của gã, cảm giác của anh rất mạnh nên đã sớm biết có một cao thủ đang lăm le trong trận chiến giữa anh với Tạ Phương Kiệt.
Anh bảo Tạ Phương Kiệt quỳ xuống và hát bài ca chinh phục là vì đợi người này xuất hiện.
Có điều, tuy anh đã đoán được mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy gã, trong con ngươi anh vẫn lóe lên vô vàn sự sắc lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm vào dấu ấn đỏ chót có chút giống sư tử trên vầng trán gã.
Khoảnh khắc thấy nó, trong lòng Trần Đức như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, mạch máu, linh khí cũng sôi lên sùng sục đập vào ngực anh.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Nhịp tim cũng đập lên dồn dập, giãy giụa như muốn phá tan lồng ngực, nhảy ra ngoài.