Chương
“Cậu Trần có thể đỡ nổi không?”, con ngươi Trương Thiên Dương co rút lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, lo lắng không thôi.
Ông ta là tỷ phú đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tỷ phú ở thành phố Tần nên đã từng gặp và nghe nói đến rất nhiều người, cũng tự nhận là hơn hẳn người thường. Nhưng, như cảnh tượng trước mặt thì ông ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ. Thậm chí… còn chưa cả nghe nói tới!
Đây, quả thật là thần tích!
Bàn tay của Lâm Dao và Tống Ngữ Yên không biết năm chặt lấy nhau từ bao giờ. Cả hai hoàn toàn có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng trong lòng nhau thông qua lòng bàn tay mình.
Chỉ Tiêu Mạn Y là còn đỡ, nhưng dù vậy, gương mặt cô ta cũng hơi trắng bệch.
“Chết đi!”
Chỉ thoáng chốc, một chưởng kia đã bổ xuống đầu Trần Đức. Nó giống như một cái bóng, tốc độ nhanh đến cùng cực, chưa đến giây đã bổ tới.
Mà Trần Đức vẫn không nói câu nào, vào thời khắc quan trọng như này, trước giờ anh đều lười nói chuyện, huống chi người trước mắt là Tà Vô Cương!
Giờ, Trần Đức đã sắp mất hết lý trí!
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là giết chết Tà Vô Cương, rồi nghiền xương thành tro để tế bái ba người Trương Phàm!
Cùng lúc đó, Trần Đức cũng di chuyển. Anh không tính cứng đối cứng với Tà Vô Cương, mà dùng tốc độ nhanh nhất, xoay người né đi.
“Trốn? Nếu trốn mà được thì ba người anh em của mày đã không phải chết!”
Tà Vô Cương cười gằn, một chưởng của gã vẫn theo sát Trần Đức. Tuy tốc độ của anh rất nhanh, nhanh một chưởng của gã lại nhanh hơn.
Với gã, Trần Bát Hoang muốn trốn là điều không có khả năng.
Tà Vô Cương rất tự tin với tốc độ của mình.
Song, trong khoảnh khắc sống còn đó, Trần Đức vừa né tránh, vừa kẹp hai ngón tay thành kiếm, chỉ cách chưa đến nửa mét chém thẳng vào cánh tay Tà Vô Cương.
“Xoẹt!”
Thoáng chốc, một luồng khí trắng bắn ra giữa hai ngón tay anh.
“Phụt!”
Giây tiếp theo, cái tay sắp bổ tới của Tà Vô Cương lập tức đứt lìa ngay cổ tay y như bị dao chặt bỏ!
Bàn tay đang bổ tới lập tức rớt xuống đất.
Luồng khí trắng kia vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, tốc độ cũng rất nhanh. Bàn tay Tà Vô Cương đã rơi xuống trên mặt đất, nhưng gã vẫn không nhận ra, mà cứ bổ thẳng lên đầu Trần Đức.
Chỉ là.
Nhưng gã nhận ra cánh tay vung lên mà vẫn không có cảm giác đánh trúng như tưởng tượng, còn Trần Bát Hoang vẫn đứng yên sừng sững, hoàn toàn không chút thương tổn.
Lúc này, một cơn đau đớn như kim châm muối xát mới từ chỗ tay đứt lìa đâm thẳng vào lòng Tà Vô Cương.
“Oành!”
Đồng thời, chưởng lực từ cánh tay đã đứt kia rơi uống đất, lập tức đất bằng dậy sóng, nơi tiếp xúc với bàn tay đất đá vỡ vụn rào rào, kèm theo tiếng nổ rung trời, một tấc vuông đất bỗng nhiên lõm hẳn xuống.