Chương
Có thể thấy một chưởng kia của gã mạnh đến cỡ nào, phải nói là cực mạnh!
Tất cả đều chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy ba giây, quá nhanh quá nguy hiểm, Tà Vô Cương cảm nhận được cơn đau cùng cực đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, mặt mày xoắn vặn, ngũ quan dồn lại một cục, dữ tợn vô cùng.
“Á á á!!!!”
Gã rú lên thảm thiết, tiếng rú đứt ruột đứt gan đâm vào màng nhĩ mọi người, cùng với máu chảy đầm đìa, máu thịt bầy nhầy, nhìn mà kinh hãi.
“Cảnh giới hóa khí? Không… Sao… sao có thể?”
Tạ Vô Cương nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhớ lại ánh sáng trắng lóa đó, mí mắt giật liên hồi, tóc gáy dựng đứng, quả thật không thể tin được vào phán đoán của mình.
Trần Đức sải ba bước chân, hệt như tướng nhà trời giáng xuống, đi đến trước mặt Tà Vô Cương, không hề có chút phòng bị nào, anh dùng hết % sức mạnh tung một chưởng vô cùng tàn nhẫn, vô cùng độc ác xuống vai gã.
Bốp!
Sức mạnh của Trần Đức, nếu so sánh với Tà Vô Cương thì chính là bẻ vụn, nghiền nát. Hứng trọn chưởng lực này, Tà Vô Cương căn bản không chịu nổi, một bên vai vốn lành lặn vô sự hoàn toàn bị hủy hoại, những khớp xương bên trong tan nát như cám dưới chấn động.
Tà Vô Cương quỳ bịch xuống đất.
Hai đầu gối lún hẳn vào lòng đất, xương bánh chè nát bấy.
Cùng lúc đó.
Trong tay Trần Đức, con dao găm một lần nữa xuất hiện, nó gần như biến thành một luồng sáng trắng, hết lần này đến lần khác đâm xuống cơ thể Tà Vô Cương.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“…”
Hết nhát này đến nhát khác, trên người Tà Vô Cương nhanh chóng bị đâm thủng mười mấy hai mươi nhát.
Những nhát đâm này chính là để khóc than cho anh em đồng đội!
Cũng là để đau buồn thay người nhà, vợ con của họ!
Mỗi nhát dao đều hiểm hóc cực độ, không hề có nhát nào trí mạng, nhưng hoàn toàn dư sức để gã cảm nhận được đau đớn, đau đớn như thể toàn thân bị quăng vào máy nhồi, trộn, khuấy, đảo.
Anh không hề dừng lại, vẫn đâm không ngừng.
Giống như là…
Đang quỳ trước mặt anh không phải một con người, mà là một con lợn chém mãi không chết.
Mỗi một nhát đâm xuống là một tia máu phun lên, dao đâm vào tận xương, đâm mê say điên cuồng.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm quần áo Trần Đức, sàn gạch màu trắng cũng bị nhuộm đỏ bầm.
Mùi máu gay mũi xộc vào khoang mũi mọi người, thứ mùi cực kỳ khó chịu, có một số người sức khỏe yếu, dạ dày bắt đầu cuộn lên không ngừng.
Bọn họ ngây người nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang đằng xa đang say máu điên loạn, bất giác lạnh sống lưng.