Bát Gia Tái Thế

chương 597

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Anh ta bị ngã gãy chân, năm ngoái khi tôi gặp anh ta, anh ta còn độc thân, ngồi trên xe lăn mà”.

“……”, Trần Đức nghe vậy liền im lặng, không ngờ một nhà chú Hà lại rơi vào tình cảnh như vậy, cũng trách anh khi trở về thành phố Tần chỉ chuyên tâm chăm sóc Tử Hàm mà không kịp thời tới thăm viếng ông.

“Đi thôi, chúng ta lên sân thượng trước”, Trần Đức nói.

Tầng lầu của khu chung cư cũ không cao, tổng cộng chỉ có sáu tầng, tầng bảy chính là tầng thượng, Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh lên đến sân thượng đảo mắt nhìn qua liền thấy một túp lều thô sơ được dựng lên từ những tấm gỗ.

Bên ngoài túp lều chất đống không ít chai lọ giống như một ngọn núi nhỏ, không biết phải bao lâu mới gom được nhiều như vậy.

“Khụ…. khụ khụ!”

Đúng lúc này, một tiếng ho khan đột nhiên truyền tới, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh tiến lên trước vài bước liền nhìn thấy một bà lão, bà lão này mặc một chiếc áo khoác dài in hoa mộc mạc, rẻ tiền, chân đeo giày xăng-̣đan, mái đầu pha trộn hai màu trắng đen.

Rõ ràng mới ngoài năm mươi tuổi chưa tới sáu mươi nhưng lại bể dâu khác thường, tinh thần, trạng thái, tướng mạo còn không sánh bằng một số cụ già ngoài bảy mươi.

Bà run rẩy thức dậy từ trên chiếc giường, lục tìm thứ gì đó từ trong hộp thuốc, một lúc sau mới tìm được mấy lọ thuốc rồi đổ ra vài viên, rót một ly nước sôi, bắt đầu uống.

Hoàn toàn không chú ý tới hai người Trần Đức đang đứng ở cửa.

Cả hai lúc này không hé nửa câu, trầm lặng, khó chịu, tâm tình phức tạp.

Đặc biệt là Trần Đức.

Anh không ngờ rằng dì Trương, người từ nhỏ vẫn luôn yêu thích, đối xử tốt với bản thân lại thực sự sống ở đây!

Môi trường của nơi này quá tệ!

Túp lều gỗ đơn sơ ấy vào những ngày im trời còn có thể ở được, nếu mưa gió chắc chắn sẽ bị sũng nước ẩm ướt, hầu như không còn chỗ nào để ẩn núp.

Toàn bộ không gian được bao trùm trong một mùi hôi thoang thoảng khó ngửi, mùi hôi này không phải do không muốn sạch sẽ cùng không giữ vệ sinh hình thành lên mà hoàn toàn do nước mưa đọng lại tạo thành.

Quét mắt nhìn bốn phía một lượt thì thấy ở đây toàn xoong nồi, trong tủ kính trong suốt còn để một ít rau xanh và đồ ăn thừa.

Hiển nhiên dì Trương sống ở đây quanh năm!

Không phải sống ở dưới lầu, không phải sống ở trong nhà của bà ấy!

Trong nháy mắt, trái tim Trần Đức dâng lên sự phẫn nộ.

Một người già hành động không tiện, sống ở một nơi như vậy.

Con trai bà, con dâu bà sao có thể nhẫn tâm đến vậy?

Quan trọng hơn là, Trần Đức liếc mắt liền nhận ra dì Trương đang bị bệnh!

Hơn nữa đã vô cùng nguy kịch!

Nếu không điều trị, e rằng sống không quá năm nay!

Trong lòng anh tràn ngập cảm giác chua xót ngột ngạt, một người không có cha mẹ, trong tim trước sau vẫn luôn nhớ mong tới họ như anh, muốn biết họ là ai, họ đang ở đâu, nhưng người có cha mẹ lại một mực không biết trân trọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio