Bát Gia Tái Thế

chương 598

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Dì Trương…”, sau khi trầm lặng hồi lâu, Miêu Tiểu Thanh tiến lên trước hai bước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Thanh?”

Lúc này, dì Trương mới chú ý tới hai người Miêu Tiểu Thanh và Trần Đức, bà đặt cốc nước đã uống thuốc sang một bên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ hiền từ: “Tiểu Thanh, sao cháu lại tới đây? Cũng không báo trước cho dì Trương một tiếng để dì mua một chút thịt về…. mau ngồi đi, chàng trai à, mau vào đây”.

Dì Trương từ trong góc lấy ra hai băng ghế nhỏ, khẽ lộ ra chút tự trách: “Chàng trai, cháu là bạn trai của Tiểu Thanh à? Chỗ này của dì Trương quá thô sơ, mong cháu lượng thứ”.

“Cảm ơn dì Trương”, Miêu Tiểu Thanh đỡ bà ngồi xuống bên giường, tự mình ngồi xuống băng ghế nhỏ: “Dì Trương, dì không nhớ cậu ta sao, cậu ta là Trần Đức, Trần Bát Hoang đó ạ!”

“Trần Đức?”

Nghe cái tên này, dì Trương liền suy tư, đôi mắt đục ngầu xẹt qua tia sáng: “Bát Hoang? Cháu…. cháu đã lớn như vậy rồi?”

Dì Trương kích động tới mức bật dậy khỏi giường.

Trần Đức vội vàng bước tới đỡ lấy bà, nhẹ nhàng mà tôn kính đáp: “Vâng, dì Trương, là cháu, dì nhìn kĩ xem, còn có thể nhận ra cháu không?”

“Bát Hoàng, thực sự là cháu….”, dì Trương nhìn Trần Đức ở khoảng cách gần hồi lâu, dùng bàn tay đầy vết chai sần sờ lên ngũ quan của anh, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hưng phấn.

Trần Đức để mặc bà mò mẫm, không có một chút phản kháng.

Đường đường là Trần Bát Hoang, người đã đẩy nhà họ Tạ vào chỗ muôn đời không thể trở lại, vậy mà lại để cho một bà lão động vào như vậy, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ kinh hãi tới rớt cằm.

“Là cháu”, giọng nói của Trần Đức nặng trĩu: “Hơn mười năm không gặp, dì Trương, dì… già rồi, cũng chịu nhiều cực khổ rồi”.

“Đúng vậy, hơn mười năm rồi, Bát Hoang, cuối cùng cháu cũng trở về. Trước lúc lâm chung, lão Hà đã nói việc nuối tiếc nhất cả đời ông ấy chính là để lạc mất cháu”.

Cả người dì Trương run run vì kích động, mắt rớm lệ: “Nếu lão Hà ở trên trời có linh thiên, biết cháu đã trở về, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui, thằng nhóc này, mấy năm nay… chắc cháu đã chịu rất nhiều uất ức?”

“Cũng may, cháu không phải chịu uất ức gì cả”, Trần Đức dừng một chút rồi nói tiếp: “Dì Trương… sao dì lại ở đây? Không phải nhà của dì ở dưới lầu à?”

Nghe hỏi vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Tiểu Thanh cũng lộ vẻ nghiêm túc, cô ta rất muốn biết lý do.

Dì Trương sững sờ.

Bầu không khí phút chốc rơi vào yên tĩnh.

“Haiz…”

Dì Trương thở hắt ra một hơi rồi mới nói: “Thật ra cũng không có gì, là dì tự nguyện ở đây, con dì cưới vợ, dì không muốn quấy rầy chúng nên…”

“Dì Trương”.

Trần Đức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt dì Trương, cắt ngang lời bà ấy: “Dì đang nói dối”.

“Dì…”

“Dì Trương, dì cứ nói thật ra đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, Miêu Tiểu Thanh cũng nhìn ra Trương Ngọc Tiên đang nói dối. Hiển nhiên, bà ấy không giỏi nói dối, cho nên khi nói những lời này, ánh mắt bà ấy có hơi né tránh, giọng cũng không được tự nhiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio