Chương
Tuy biết những lời Thang Yến nói không hẳn là sự thật, nhưng Long Tiếu Hổ vẫn gằn giọng nói: “Em yên tâm, ai dám động vào em, anh sẽ bắt kẻ đó đền bù gấp lần. Để anh nhìn xem, ở khu bắc thành phố Tần này có ai dám không nể mặt Long Tiếu Hổ”.
Hắn ta tiến lên trước vài bước, tiến đến gần Trần Đức, nhìn một lượt từ cao xuống thấp cái tên vẫn luôn đưa lưng về phía mình, rồi nói: “Này, thằng nhóc kia, nhìn thấy Long Tiếu Hổ tao mà dám ngó lơ vậy à? Mày quá đáng rồi đấy! Chắc là mày chưa từng nghe danh tao, đúng không?”
“Cho mày thời gian ba nhịp thở, mau quay lại đây!”
Âm thanh nặng nề vang vọng trong phòng khách.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng đè nén.
Trương Ngọc Tiên bị dọa run cầm cập, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh cũng hết sức khó coi.
Thang Yến thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, xen lẫn hưng phấn và kích động. Cô ta đã không chờ nổi nữa, sớm muốn ra tay với Trần Đức, thế nên cũng bước qua bên đó, sóng vai với Long Tiếu Hổ.
Trần Đức vẫn không quay đầu lại, anh không rảnh để ý đến người phía sau.
“Trần Đức…”, thấy Trần Đức bất động, Hà Đồn vô cùng lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Long… anh Long đang đứng phía sau anh, anh mau trả lời anh ta một tiếng!”
Thế nhưng Trần Đức vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cũng không quay đầu lại mà chuyên tâm chữa trị cho Hà Đồn.
Phía sau anh, sắc mặt Long Tiếu Hổ ngày càng âm u.
Chưa có ai dám phớt lờ hắn ta như vậy!
Trước mặt đám đàn em, nếu hắn ta không dạy thằng khốn này một trận thì ngày sau còn lăn lộn trên giang hồ thế nào nữa?
Long Tiếu Hổ ném điếu xì gà đang hút dở xuống đất, dùng mũi giày dí mạnh, rồi rút súng giắt bên hông ra. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Trần Bát Hoang: “Ông bảo mày quay đầu lại!”
Trần Đức khựng lại.
Cuối cùng, anh cũng quay đầu lại, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi. Anh nhìn Long Tiếu Hổ bằng ánh mắt khinh thường: “Trần Bát Hoang này không để mắt đến mày là chuyện quá đáng lắm hả? Tao phải biết danh tiếng của mày à?”
“Nếu mày tìm tao có việc, mời mày cút ra ngoài chờ!”
Trần Bát Hoang lạnh lùng nhìn Long Tiếu Hổ, nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng anh vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh.
“Trần Đức…”, Hà Đồn bị dọa đến mức da đầu tê rần.
Đã đến nước này rồi, có thể bớt thể hiện một chút không hả? Người này Long Tiếu Hổ đấy, súng trong tay hắn ta chắc chắn là thật %!
Lại nói, loại người như hắn ta dám giết người thật đấy!
Miêu Tiểu Thanh tái mặt, cô cảm thấy Trần Đức điên rồi, chuyện đã đến nước này, đối phương có nhiều người như vậy, đáng lẽ anh ta nên khiêm tốn một chút. Long Tiếu Hổ không ăn chay đâu!
Trương Ngọc Tiên im thin thít, tuổi bà ấy đã cao, từ trước đến nay có bao giờ gặp trường hợp vậy, thế nên đã sớm sợ đến mức không dám nhìn.
Cùng lúc đó, khi nhìn rõ khuôn mặt trẻ trung với những đường nét góc cạnh tựa như được điêu khắc ra kia, gương mặt giương gương tự đắc, hống hách ngang ngược của Long Tiếu Hổ thoáng chốc đờ ra. Khí thế trên người hắn ta cũng tụt cái vèo như quả bóng xì hơi.