Chương
Mặt hắn ta lúc này vô cùng, vô cùng khó coi. Đó không giống như là tức giận, mà là sợ hãi.
Khi nhìn rõ người trước mặt, hai chân Long Tiếu Hổ bất giác run lên, mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, hình xăm con hổ nằm phủ phục trên mặt giờ phút này chẳng khác nào con mèo bệnh. Cơ mặt hắn ta giật giật mấy cái, cả người không ngừng run lên.
Nhất thời, hắn ta không nói nên lời, chỉ ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt.
Hắn ta thật sự không ngờ mình lại đụng phải Trần Bát Hoang ở đây.
Người có thể trò chuyện ngang hàng với các ông trùm, có thể trấn áp nhà họ Tạ chỉ với một cái nhấc tay vậy mà lại xuất hiện ở đây, trong một khu vùng ven nghèo kiết xác, chuyện này sao có thể chứ?
Tuy hắn ta đang cầm súng nhưng lại không dám bóp cò.
Bởi vì hắn ta không dám chắc liệu mình có thể bắn trúng Trần Bát Hoang hay không.
Hắn ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Tạ Phương Kiệt nhảy xuống từ độ cao mét trên không, còn có Tà Vô Cương, gã hạ xuống một cách chậm rãi cứ như đang dạo bước trên mây.
Hai người bọn họ rất mạnh, hành động của họ đã vượt khỏi phạm trù nhận thức của người thường, vậy mà bọn họ vẫn chết trong tay Trần Bát Hoang.
Quan trọng hơn nữa, trước khi Tà Vô Cương chết, hắn ta đã tận mắt chứng kiến Trần Bát Hoang chỉ tiện tay chộp một cái, đã có thể bắt lấy viên đạn bắn xuyên qua đầu Tà Vô Cương.
Có lẽ người khác không chú ý đến, nhưng một người yêu thích súng ống như hắn thì hiểu rất rõ.
So với súng ngắm, khẩu súng trong tay hắn ta chỉ là thứ đồ chơi con nít.
Cho nên, hắn ta không có lòng tin, cũng không dám nổ súng.
“Anh Long, xin lỗi, xin lỗi, bạn tôi không phải cố ý đâu, thần kinh anh ta có vấn đề đó, anh làm ơn đừng chấp anh ta!”, Hà Đồn tưởng Long Tiếu Hổ nội giận thì kinh hoảng, vội vàng xin lỗi.
“Tao nói mày nghe chưa rõ à? Tao bảo mày cút”, Hà Đồn vừa dứt lời, Trần Đức đột ngột mở miệng lặp lại.
Gì đây trời, Hà Đồn chết điếng.
Lẽ nào hơn mười năm không gặp Trần Đức bị điên thật rồi sao? Lúc này rồi mà còn giả vờ giả vịt ra vẻ trâu bò gì chứ? Hà Đồn không muốn Trần Đức sinh sự, bèn không ngừng nháy mắt với anh.
“Đúng là chán sống mà!”, cả người Thang Yến run lên kích động, cô ta biết tính Long Tiếu Hổ, ở khu vực phía bắc thành phố Tần này, kẻ nào dám lên giọng ngạo mạn trước mặt hắn gần như đều chẳng ai sống sót trở về.
Bây giờ cô ta rất háo hức chờ đợi nhìn thấy Trần Đức van xin tha mạng, rồi bị tra tấn hành hạ.
Nhưng mà…
Giây tiếp theo.
Long Tiếu Hổ đột nhiên gác súng, dáng vẻ ngạo mạn trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là run rẩy cúi đầu khom lưng, biểu cảm kính cẩn và sợ hãi không ngừng hiện ra trên mặt.
“Dạ, vâng, Hoang Gia, tôi cút ngay đây ạ!”
Tiếp đó hắn lại nói với Hà Đồn: “Này người anh em, được Hoang Gia chữa bệnh cho là phúc của cậu đấy, khỏi lo, không ai dám quấy rầy cậu chữa bệnh đâu, tôi sẽ ra ngoài canh gác cho!”
Long Tiếu Hổ sợ vãi mật, không sợ gì bằng làm Trần Đức nổi giận, cũng chẳng cần mặt mũi làm quái gì nữa, đại ca hay không có nghĩa lý gì…
Lúc này hắn chỉ cần cái mạng cùi này thôi!
Tiện thể…