Chương
Bên trong khách sạn giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng là hoa tươi, bong bóng, chữ “Hỉ” và các loại món ăn vặt nhập khẩu đắt đỏ như sô – cô – la, bánh ga – tô… Ngay cả nước khoáng cũng nhập từ nước ngoài về. Chi phí của đám cưới này chắc chắn phải mất hơn triệu tệ.
Trương Thiên Dương sắp xếp cho Trần Đức, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Tống Ngữ Yên, Kỳ Hàn lên bàn đầu, gần sân khấu nhất. Sau đó, ông ta mới dẫn con trai, con dâu đi lên bục: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra khi đang bề bộn trăm công nghìn việc để đến tham gia đám cưới của con trai Trương Tử Đằng tôi”, Trương Thiên Dương cúi đầu trước hơn ngàn khách khứa, lập tức nhận được một tràng vỗ tay như pháo nổ.
Hơn nữa, họ đều đứng dậy vỗ tay. Giờ, Trương Thiên Dương đã là người đứng đầu tỉnh Hoa Bắc, đã chẳng mấy ai dám đứng nhận một cái cúi đầu của ông ta. Ngay cả phó hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng đứng lên.
Tiếng vỗ tay như nước, dần dần im lặng, Trương Thiên Dương mới cười nói: “Mời mọi người ngồi xuống, không cần phải khách sáo như thế. Hôm nay là ngày vui, tôi cũng không nhiều lời, kế tiếp là nghi thức của buổi lễ!”
Ông ta lùi sang cạnh nhường cho người chủ trì bước lên, dõng dạc nói: “Được rồi, vậy thì tiếp theo, nghi thức của buổi lễ giữa chú rể Trương Tử Đằng và cô dâu Đồ Thanh Thanh xin được phép bắt đầu!”
“Xin mời anh Trương và cô Đồ lên đài!”
“Hú!”
“Bốp, bốp, bốp!”
Một nam một nữ vừa bước lên đài, phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hú hét, cánh hoa rơi đầy trời, bong bóng bay lên cao, tiếng pháo không ngừng nổ vang. Đủ mọi ánh đèn sáng lấp lánh chiếu lên người cô dâu chú rể, khiến họ trở thành ngôi sao sáng nhất hôm nay.
Sau khi trải qua một loạt bước đi ngắn gọn, nữ MC hỏi: “Thưa cô Đồ Thanh Thanh, cô có bằng lòng để người đàn ông này trở thành chồng của mình, kết hôn cùng anh ấy? Bất kể ốm đau, khỏe mạnh hay vì điều gì khác thì đều sẽ yêu, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận, không bao giờ phản bội anh ấy mãi đến khi nhắm mắt xuôi tay không?”
“Tôi đồng ý”, gương mặt Đồ Thanh Thanh tràn ngập hạnh phúc đáp.
“Thưa anh Trương Tử Đằng, anh có bằng lòng để cô gái này trở thành vợ mình, kết hôn với cô ấy? Bất kể bệnh tật, ốm đau hay vì điều gì khác thì cũng sẽ yêu, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận, không bao giờ phản bội cô ấy cho đến khi cuối đời không?”
“Tôi đồng ý”, Trương Tử Đằng nghiêm túc đáp.
“Được rồi, mời cả hai cùng hứa hẹn trước bố mẹ”.
Trương Tử Đằng, Đồ Thanh Thanh xoay người nhìn về phía Trương Thiên Dương và vợ của ông ta, đồng thanh hứa:
“Kể từ hôm nay, con sẽ coi Tử Đằng (Thanh Thanh) là chồng (là vợ) của mình. Bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu sang thì cũng sẽ không bao giờ phản bội hay hối hận, cùng nhau đi suốt cuộc đời!”
Nghi thức kết hôn của cả hai khá dài, rất nhiều trai gái dưới đài đều bị xúc động, có một số cô gái khóe mắt còn đỏ hoe, hy vọng mình cũng tìm được một người có thể gửi gắm cả đời.
“Lạ ghê, sao không thấy bố mẹ cô dâu đâu?”, Tống Ngữ Yên hơi thắc mắc, buổi lễ này nhìn như rất dài, nhưng thật ra đã bỏ bớt rất nhiều đoạn về nhà gái.
Ví dụ như cô dâu phải được bố mẹ mình tự tay giao cho chú rể, rồi khi đồng ý không những cần bố mẹ nhà trai, mà bố mẹ nhà gái cũng phải có mặt. Dù không có bố mẹ thì cũng phải có người thân hay người nuôi nấng mình.
Kỳ lạ là chẳng những không có bố mẹ nhà gái, mà ngay cả một người thân cũng không thấy đâu.
“Không biết”, Trần Đức lắc đầu, ngoài Đồ Thanh Thanh ra thì hình như trong buổi lễ này cũng không thấy người nhà gái đâu. Điều này đúng là rất lạ: “Chắc là có lý do đặc biệt nào đó”.