Chương
Một người đàn ông trông khoảng tuổi đi ra khỏi đám người, mắt hổ, mũi ưng, mặt mày chính trực. Hắn là đứa cháu lớn tuổi nhất của Kỳ Thương Long, cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ và được Kỳ Thương Long coi trọng nhất!
Thực lực của hắn đã đạt tới Long Tượng kỳ!
Đừng nói là trong thế hệ trẻ, ngay cả gia chủ hiện tại của nhà họ Kỳ là Kỳ Thương Long cũng yếu hơn hắn!
Hắn là người duy nhất trong nhà có tư cách và cơ hội đi đến Côn Luân Hư!
Vết thương ở ngực của Kỳ Hàn là do hắn dùng kiếm chém.
Suy cho cùng là bởi Kỳ Sơn không ưa hắn nên muốn làm nhục hắn thôi.
Dù gì đi nữa thì Kỳ Sơn cũng là người mạnh nhất nhà họ Kỳ, không một ai dám phản bác hắn, càng không dám chọc giận hắn.
Lúc Trần Bát Hoang hỏi hắn, cũng vì người trước quá mạnh nên hắn không nói ra. Bằng không, rất có thể cả hai sẽ đụng độ, một khi điều đó xảy ra, Trần Bát Hoang ắt lành ít dữ nhiều.
“Bác năm, xin bác tránh ra”, Kỳ Sơn bước lên một bước, trong tay hắn là một thanh kiếm màu xanh. Kiếm dài ba thước, lóe lên tia sáng âm u và lạnh lẽo.
“Kỳ Hàn!”, Kỳ Ngọc Thư sầm mặt, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi: “Mau quỳ xuống, nếu không phải chịu tội đấy!”
Ông ta không muốn con trai mình chịu khổ.
Thế nhưng có Kỳ Thương Long ở đây, ông ta cũng không có cách nào khác.
“Không quỳ!”, Kỳ Hàn lạnh lùng đáp, thể hiện thái độ bất khuất. Hắn đứng thẳng tắp tựa như một gốc tùng.
“Có chí khí!”
Kỳ Sơn nhếch mép cười, hắn không chút kiêng nể Kỳ Ngọc Thư, vung tay chém xuống, lưỡi kiếm cắt qua bàn chân Kỳ Hàn tựa như cắt một khối đậu hủ, phút chốc, da thịt rách ra.
Tốc độ của hắn quá nhanh, cả quá trình chỉ trong một nhịp thở nên mọi người không phản ứng kịp.
Phút chốc, máu tươi tuôn ra như suối.
Bắp chân Kỳ Hàn mềm nhũn, hắn rút trọng kiếm ra chống đỡ cơ thể. Mặc cho máu tươi không ngừng tuôn ra, hắn vẫn nhất quyết không quỳ.
Hắn quang minh lỗi lạc, chưa từng làm sai điều gì, hà cớ gì phải quỳ?
“Tiếp!”
Kỳ Sơn rất thích những kẻ cứng đầu như vậy, khiến cho một kẻ kiên cường phải quyền xuống khiến hắn có cảm giác cực kỳ thoải mái, đặc biệt, đó còn là Kỳ Hàn. Hắn vẫn luôn chán ghét Kỳ Hàn, một khi có cơ hội quang minh chính đại xử lý tên này thì hắn quyết không nương tay.
Kiếm quang màu xanh lóe lên, sáng chói như ánh mặt trời. Lại một kiếm nữa cắt ngang cái chân còn lại của Kỳ Hàn.
“Xoẹt!”
Một kiếm hàn còn ác hơn gấp mười lần so với nhát kiếm trước đó, lúc này, bắp chân Kỳ Hàn rách toạc ra, gần như thấy được xương bên trong.
“A!”
Một người cương nghị như Kỳ Hàn cũng chịu không được nỗi thống khổ này, rốt cuộc, hắn cũng gắng gượng không nổi mà quỳ sụp xuống, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.
Kỳ Ngọc Thư cùng mẹ của Kỳ Hàn tái mặt, mẹ hắn suýt khóc lên.